Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tống Hạc Quy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-29 02:27:43
Lượt xem: 2,272

Sau khi Công chúa rời đi, Phu nhân nôn ra một ngụm m.á.u lớn. Uất ức tích tụ trong lòng, bà ấy ngã bệnh vào mùa đông năm ấy, nằm liệt giường không dậy nổi nữa. Ngay cả trong mơ cũng là những lời nói mê sảng đầy tự trách và hối hận.

Ta vắt khăn trong nước nóng, đắp lên trán bà ấy, im lặng một lúc, khẽ nói: "Không phải lỗi của Phu nhân.”

Con người sẽ sợ hãi, sẽ run rẩy, sẽ đau đớn. Những cảm xúc này không có gì đáng xấu hổ, chỉ là bản năng tự bảo vệ mình của cơ thể mà thôi.

Bà ấy không có thuốc uống, nhưng ta ngay cả tư cách ra ngoài quỳ xuống cầu xin thuốc men như trong tiểu thuyết cũng không có.

Bên ngoài có lính canh gác, Công chúa muốn bà ấy lặng lẽ c.h.ế.t trong mùa đông này, còn vị Phò mã có thể cứu mạng duy nhất, cũng chỉ là chuyện của quá khứ.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn bà ấy ngày càng gầy gò dưới sự chăm sóc của ta, chỉ cần gió lạnh thổi qua, liền ho ra m.á.u lẫn với vụn băng.

Bên ngoài ngày càng lạnh lẽo, ta xé chăn bông mùa đông năm ngoái ra, khâu mấy chiếc lại với nhau, vô vọng đắp lên người bà ấy: "Phu nhân, sắp đến mùa xuân rồi, cố gắng lên.”

Bà ấy lắc đầu.

Sờ sờ những đường kim mũi chỉ dày đặc trên chăn bông, thở dài: "Ta sớm nên, sớm nên biết nha đầu ngươi đang che giấu tài năng... tốt, phải như vậy mới tốt...”

Phu nhân mất vào một đêm trước đêm giao thừa.

Bà ấy để lại cho ta tờ giấy bán thân cùng năm mươi lượng bạc tích cóp được, sau đó ra đi trong yên bình.

Ánh đèn le lói trong gió, ta quỳ trên mặt đất, móng tay bấu chặt vào da thịt đến bật m.á.u cũng không hay biết, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt đã làm ướt đẫm vạt áo.

Hiện đại và quá khứ, có lẽ có bức tường ngăn cách về thời gian và quan niệm, nhưng lòng người lại có thể xóa nhòa rào cản.

Phu nhân đối xử với ta bằng tấm lòng chân thành.

Còn điều cuối cùng ta có thể làm cho bà ấy, là trang điểm cho bà ấy thật xinh đẹp, mặc bộ y phục đẹp nhất, nhìn từ xa, giống như giai nhân đang say ngủ, rực rỡ kiều diễm.

Sau đó mời Phò mã đến, để ông nhìn thấy người vợ tào khang năm xưa, cũng có lúc xinh đẹp nhường nào. Từ đó sinh lòng thương xót, không đến mức giống như mấy vị quý thiếp trước, sau khi c.h.ế.t chỉ được quấn trong manh chiếu rách nát, chôn cất ở nơi hoang vắng.

Ngày Phu nhân được an táng đơn sơ trùng hợp là ngày rằm tháng giêng.

Nơi phồn hoa đèn đuốc sáng trưng, dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ.

Thiếu niên lang của bà ấy, đang cài lên tóc người vợ yêu quý một chiếc trâm cài bằng đá thạch lựu đỏ rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-hac-quy/chuong-3.html.]

3.

Ta vẫn không thể rời khỏi phủ Công chúa.

Mặc dù lúc này tờ giấy bán thân đang nằm yên vị trong n.g.ự.c ta, cùng nhịp đập của trái tim.

Nhưng biểu tượng của tự do ngắn ngủi ấy, vừa chạm vào hoàng quyền, liền bị đánh cho tan tành, trở thành tờ giấy vụn vô giá trị.

Công chúa ngồi trên ghế chủ vị, vuốt ve móng tay được cắt tỉa gọn gàng, uy nghiêm nói: "Nhìn xem, con vật nhỏ bé cũng biết điều đấy, nghe nói ngươi chăm sóc tiện nhân kia rất tốt, có chút bản lĩnh, ngay cả dưới mí mắt của bổn cung cũng có thể dẫn Phò mã vào viện của nàng ta.”

"Nàng ta nhận ngươi làm muội muội đúng không? Đã như vậy, tỷ tỷ mất rồi, theo luật lệ Đại Sở, ngươi cũng phải ở vậy chịu tang ba năm, mới trọn vẹn tình nghĩa tỷ muội.”

"Vừa hay hậu viện của bổn cung còn thiếu một nha hoàn giặt giũ, coi như ban thưởng cho ngươi.”

Ta im lặng quỳ trên nền tuyết, đầu gối truyền đến cơn đau buốt nhói ép buộc ta phải kìm nén bản năng, nuốt tiếng kêu đau đớn vào trong lòng.

Hận sao, oán sao, nhưng có thể làm gì được chứ?

Xuyên không đến triều đại xa lạ cách đây cả ngàn năm, đối mặt với việc hộ tịch trói buộc con người vào mảnh đất này, trước có luân thường đạo lý, sau có gông cùm của hoàng quyền giai cấp, nửa phần cũng không tự do.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta không có sức lực để chống lại tập tục, luân lý xã hội. Không thể phá vỡ, đó không phải là bức tường, mà là Vạn Lý Trường Thành được xây dựng bằng m.á.u xương của biết bao thế hệ, kéo dài hàng ngàn năm.

Có lẽ đây là lần đầu tiên ta nhớ đến quá khứ.

Kiếp trước, ta là một sinh viên năm hai, sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ, tự do tự tại.

Nơi đó nhà cao tầng san sát, giao thông thuận tiện, người với người nói chuyện không cần quỳ gối, cho dù thật sự phạm sai lầm, cũng không sợ người nhà bị liên lụy, cá nhân chính là cá nhân; nơi đó có thể dễ dàng bắt gặp những cô gái ăn mặc thời trang, khoe eo thon, chân dài, cho dù gặp phải yêu râu xanh, xã hội và luân thường đạo lý cũng trao cho người phụ nữ yếu đuối quyền được từ chối.

Ta không hiểu tại sao lại có người mơ ước xuyên không đến thời cổ đại để làm nên nghiệp lớn.

Rõ ràng ở xã hội hiện đại, cơ hội và thử thách nhiều hơn, bản thân còn không thể nổi bật, huống chi là thời cổ đại bị trói buộc bởi tầng tầng lớp lớp gông cùm?

Mặt trời dần khuất về phía tây, xua tan chút uất ức còn sót lại trong lòng ta.

Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu thật sâu: "Tạ ơn Công chúa ban thưởng.”

Chủ nhân đối với nô tài, thưởng là thưởng, phạt cũng là thưởng.

Loading...