Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôn Thư Nghi và Chu Nghiêm Phi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:35:03
Lượt xem: 72

7.

Chết tiệt! Nguyên chủ thực sự xếp hạng một nghìn, còn là toàn trường một nghìn, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy thứ hạng này.

Khi trở về lớp, ánh mắt của tất cả mọi người dường như dán chặt vào tôi. 

Lúc đi ngang qua Phó Lỗi, cậu ta liếc mắt nhìn tôi, nằm bò trên bàn giả vờ làm bài tập. 

Tôi kéo ghế ngồi xuống, cậu ta không nói một lời.

Ngày mai là kỳ thi tháng, mặc dù tôi rất tự tin, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ thành tích của Tiêu Lĩnh. 

Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ngoài cửa sổ cậu ta từng đứng thứ hai mươi trong toàn thành phố, dù sao cũng không phải là top 5. 

Vậy tôi còn sợ cái gì?

Khi tan học, Trâu Văn lại đến đợi tôi. 

Cô ấy lén hỏi, "Có phải cậu đã đặt đinh vào giày của Tống Tiểu Tuyết không?" 

"Cô ấy chưa bao giờ tháo giày ra trước mặt tớ." 

Đào Hố Không Lấp team

Tôi mở điện thoại di động lên, "Hơn nữa là cô ấy liên tục gây phiền toái cho tớ, kéo tớ vào nhóm rồi chửi rủa suốt ba ngày nay." 

Tôi đang cho Trâu Văn xem lịch sử trò chuyện, thì một bàn tay gầy guộc giật lấy điện thoại của tôi. 

Tôi ngẩng đầu, thấy Chu Nghiêm Phi nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn tôi. 

"Làm gì vậy?" 

"Cậu hỏi tôi à?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ton-thu-nghi-va-chu-nghiem-phi/chuong-7.html.]

"Không thì sao, còn ai khác tùy tiện giật điện thoại của tôi sao?" 

Cậu ta thở gấp, lúc đầu dường như tức giận đến mức bật cười, rồi đánh một loạt cú đ.ấ.m vào trong không khí, cuối cùng đột nhiên đẩy tôi vào cột. 

Đôi mắt phượng của cậu ta đầy sát khí: "Tôi đứng ra bảo vệ cậu, cậu lại chạy mất, tôi không mất mặt sao?!" 

Tôi móc từ túi ra một viên kẹo: "Hay là, mời cậu ăn kẹo nhé?" 

Cậu ta nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay tôi, rõ ràng là đang nghiến răng. 

Nhưng vẫn nhanh chóng chộp lấy một nắm kẹo, nói một cách hằn học: "Lần sau đừng để tôi thấy cậu bị bắt nạt nữa!" 

Sau đó cậu ta lại như lần trước, chạy đi với đôi chân dài. 

Chạy được vài bước lại quay lại, trả điện thoại cho tôi và đồng thời nhét vào tay tôi một hộp thuốc. 

Tôi nhìn thuốc mỡ trị vết thương trong tay, nhớ đến khuôn mặt gần sát của cậu ta lúc nãy, tôi - một cô gái - thực sự có chút ngại ngùng.

Trâu Văn ở bên cạnh tôi ngập ngừng hỏi: "Cậu quen... Chu Nghiêm Phi à?" 

Tôi thấy cô ấy có vẻ lạ, mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười. 

Có chút không bình thường. 

Tôi vẫn nói: "Hôm nay cùng bị giám thị mắng, cậu ta còn giúp tôi dạy cho kẻ khốn nạn một bài học." 

"Ồ! Vậy à..." Trâu Văn nhíu mày nói, "Thư Nghi, sau này đừng qua lại với những người như họ nữa, chúng ta không xứng đâu, chỉ bị họ đùa giỡn thôi." 

Tôi thấy khớp ngón tay cô ấy nắm chặt quai cặp, trắng bệch.

 

Loading...