Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôn Thư Nghi và Chu Nghiêm Phi - Chương 31-32

Cập nhật lúc: 2024-08-12 23:32:15
Lượt xem: 126

31.

Cuộc thi thất bại của tôi dường như là điều mà không ai trong trường đã nghĩ đến. Tiêu Lĩnh đã thành công được giới thiệu vào Đại học Bắc Kinh, tôi vẫn nhớ lời cậu ấy nói với tôi trước khi cậu rời khỏi trường: "Tôi biết năng lực của cậu không chỉ đến thế, chỉ là tôi may mắn hơn thôi."

Tôi trả lời: "Cậu thật sự biết cách đem chất xát muối vào vết thương của người khác."

Anh cười nhẹ và nói: "Dường như em đã không còn bận tâm gì nữa, tôi đợi em ở Bắc Kinh, Tôn Thư Nghi."

Khi về nhà, mẹ đang điện thoại, bà ấy cười và nói: "Không giành được giải thưởng..."

Âm lượng điện thoại lớn, tôi nghe được người bên kia nói: "Vậy mà cô trước kia nói con gái cô là số một tỉnh mà? Những người thi xếp sau con gái cô còn được giới thiệu hết, mai cô lấy tiền thưởng mà siêu thị cấp cho cô mang về nhé!"

Mẹ cúi xuống nhìn tôi, vội vàng nói: "Thư Nghi, không sao đâu, mẹ làm món khuya cho con."

Tôi nhìn đôi vai cong xuống của mẹ.

Đột nhiên tôi hỏi: "Mẹ, nếu thực ra con không phải là Tôn Thư Nghi... mẹ sẽ làm thế nào?"

Bà ấy cười và nói: "Làm sao có chuyện đó được, con là miếng thịt trong bụng mẹ, mẹ làm sao lại không nhận ra con của mình được?"

"Mẹ không ngại con không thi vào Đại học Quốc gia, chỉ cần con khỏe mạnh là được rồi."

Tôn Thư Nghi, cậu có một người mẹ tốt, bây giờ tôi có thể phải dùng một lời nói dối trắng trợn trong khoảng thời gian dài.

32.

Sau cuộc thi, tôi bắt đầu bị nhà trường đối xử lạnh nhạt. Dường như họ nghĩ rằng: "Trường học chúng ta đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào em, nhưng em lại chẳng mang về một giải nào cả." 

Ngã khỏi đài cao, có lẽ chỉ cần một lần thi đấu. 

Trong lúc tôi đang ngơ ngác ăn sáng tại quán ăn bình dân ở trước cổng trường, bỗng có một cánh tay vòng qua cổ tôi. 

Một bàn tay khác nựng má tôi: "Sao trông em như hồn lìa khỏi xác vậy?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ton-thu-nghi-va-chu-nghiem-phi/chuong-31-32.html.]

Tôi không nói gì, 

"Ai bắt nạt em thế?" Anh ấy nhẹ nhàng đỡ vai tôi, 

Tôi ngước lên nhìn anh, anh thật sự rất đẹp trai, đôi mắt một mí vừa phải, mũi cao và đôi môi mỏng, nhưng lại khác với Tiêu Lĩnh và Giang Ký Bạch, toàn thân anh toát lên một sức sống mãnh liệt. 

"Một người rất xấu xa." Tôi thì thầm nói. 

Đào Hố Không Lấp team

"Không phải anh chứ? Hình như không nhỉ?" Anh lại muốn chọc tôi cười, tiện thể gọi ông chủ lấy thêm một lồng bánh bao xíu mại và hai bát mì cua vàng. 

"Chu Nghiêm Phi, nếu em nói rằng em là một người khác, là một người đã chết, sau đó linh hồn nhập vào thân xác của Tôn Thư Nghi, anh có còn thích em không?"

"Thích, dù em có là một người đàn ông nặng hai trăm cân anh cũng thích." Anh lấy đậu nành và quẩy của tôi, đẩy bánh bao xíu mại cho tôi, "Tôn Thư Nghi, anh sẽ không buông tha em đâu. Ăn nhiều vào, ăn xong chúng ta cùng lên Thanh Hoa."

Anh ấy chắc nghĩ rằng tôi buồn vì thất bại trong cuộc thi, nên cẩn thận chọc cười và an ủi tôi, nhưng không nhắc lại chuyện đó. 

Tôi vừa định cảm ơn anh thì đám bạn của anh lại ầm ầm kéo tới, mở miệng là "Năm bát mì sườn lớn." 

Thấy tôi và Chu Nghiêm Phi, họ lập tức hiểu ra: "Anh Phi mấy ngày nay mất ăn mất ngủ, hóa ra là vì nghĩ đến cậu đấy. Tôn bạn học cũng đừng buồn quá, thi trượt thì thi trượt, có anh Phi đây đảm bảo cậu..." 

Chu Nghiêm Phi quăng ngay cái ba lô qua, cậu em kêu oai oái: "Chị dâu, dạo này anh Phi càng ngày càng nóng tính, chị phải quản lý cho tốt!" 

Lúc này mì cua vàng được mang ra, họ lại ồn ào: "Bữa sáng mì cua vàng, không hổ  là Chu tổng." 

"Im lặng." Chu Nghiêm Phi quát. 

Nhưng anh ấy thay đổi sắc mặt rất nhanh, khi nhìn tôi thì lập tức trở lại đôi mắt cười rạng rỡ. "Ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu." 

Tôi nhìn bát mì cua vàng mà Chu Nghiêm Phi đẩy cho tôi, anh ấy đã trộn đều, ánh vàng óng ánh tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

 

Loading...