Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 847

Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:30:27
Lượt xem: 19

Trải qua chuyện kia, Trình Dao Dao cũng tìm thấy niềm vui thú trong đó, cô không khóc thảm như lúc đầu nữa. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra, mình càng khóc Tạ Tam càng bắt nạt mình.

Nhưng Trình Dao Dao vẫn hy vọng hai người có thể giữ lại một chút không gian riêng cho nhau, không cần tắm rửa cũng dính một chỗ, còn có… Cô sợ mình bị đau mắt hột mất.

Vì thế Trình Dao Dao có niềm hứng thú mãnh liệt đối với việc sửa chữa sân vườn, ngày nào cô cũng lôi kéo Tạ Tam ra ngoài chăm sóc hoa, trồng rau, tránh cho hắn suốt ngày lăn lộn với cô.

Cứ đến tối, ánh sao sáng đầy trời, gió đêm mát mẻ, hai người lại ra sân ngồi hóng mát.

Trình Dao Dao ngồi trên hè ngắm hoa tươi, làn váy kéo lên lộ ra đôi chân trắng nõn. Cả người Tạ Tam chảy đầy mồ hôi, hắn ngồi cưa gỗ làm xích đu cho Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lấy một quả mơ đựng trog bát thủy tinh ra, cô cắn thử một miếng, nước mơ chua run cả người. Bỗng nhiên cô nở nụ cười ngọt ngào chạy đến cạnh người Tạ Tam: “Tạ Tam, anh ăn đi.”

Tạ Tam lau mồ hôi trên mặt rồi cắn một miếng.

Trình Dao Dao mở to hai mắt mong đợi nhìn hắn: “Ngọt không?”

Tạ Tam ăn xong quả mơ, sắc mặt hắn vẫn như thường: “Rất ~ ngọt.”

Chữ “ngọt” vừa nói xong, Tạ Tam lập tức bắt lấy Trình Dao Dao đang muốn trốn đi, hắn muốn cô thử mùi bị quả mơ này.

Trình Dao Dao cười vui vẻ, hai chân quơ loạn xạ: “Em sai rồi, em sai rồi…”

Bỗng nhiên ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng cười đùa của hai người ngừng lại, họ quay đầu nhìn ra cổng. Bên ngoài cổng sắt khắc hoa văn xuất hiện hình bóng phụ nữ mơ hồ.

“Ai vậy?” Trình Dao Dao nghi hoặc nhìn về phía Tạ Tam.

Hai người chưa từng địa chỉ ở đây với bạn học và người quen, ai đến đây chứ?

Tạ Tam nói: “Anh ra xem.”

Tạ Tam sửa lại mái tóc và váy cho Trình Dao Dao trước rồi mới ra mở cổng, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi.

Vẻ mặt Lục Thanh Bình không kiên nhẫn. Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cười đùa mơ hồ ở bên trong, ban ngày ban mặt mà như vậy, cô vừa nghe thấy liền nóng bỏng mặt.

Lục Thanh Bình đợt một lát, cô định gõ cửa tiếp thì một gương mặt đẹp trai xuất hiện ngay sau cánh cửa.

Vóc dáng người này rất cao, hắn mặc áo ba lỗ, cơ bắp màu lúa mì rắn chắc mạnh mẽ, hơi thở của đàn ông phả vào mặt cô.

Lục Thanh Bình đỏ mặt, cô lùi lại hai bước rồi ngẩng đầu nhìn đối phương, mắt cô sáng lên: “Là anh!”

Thanh niên lạnh lùng nhíu mày, một lát sau hắn nói: “Là cô à.”

“Là tôi.” Lục Thanh Bình thấy đối phương nhận ra mình thì vui vẻ: “Hóa ra anh cũng ở đây.”

Mặt Lục Thanh Bình đỏ ửng, cô ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn muốn đến cảm ơn một lần nhưng lần trước anh đi gấp quá. Bố tôi vừa được điều đến Thượng Hải, chúng tôi ở ngôi nhà mái đỏ phía trước. Thật trùng hợp…”

Lần trước gặp Tạ Tam, Lục Thanh Bình thấy hắn ăn mặc phổ thông còn tưởng hắn chỉ là người bình thường thôi, không ngờ hắn cũng ở trong khu biệt thự này. Người sống ở đây không giàu thì sang, xem ra thân phận của Tạ Tam không tầm thường, trái tim cô đập thình thịch, cô lơ đãng nói ra cấp bậc địa vị của bố mình.

Tạ Tam vẫn nhìn về phía sau, hắn không nghe kỹ: “Chuyện nhỏ thôi, cô có chuyện gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-847.html.]

“À, là như này.” Lúc này Lục Thanh Bình mới nhớ tới ý định ban đầu : « Mấy con cá chép bố tôi nuôi trong bể chui hết ra ngoài rồi. Trong đó có một con cá chép đỏ bố tôi thích nhất, tôi muốn hỏi con cá đó có chảy vào sân nhà anh không ? »

« Cá chép đỏ ? » Tạ Tam hỏi lại.

« Đúng vậy. Nếu mất nó, bố tôi sẽ đau lòng c.h.ế.t mất, tôi là con gái đương nhiên phải đi từng nhà hỏi tìm giúp lại cho bố tôi. » Lục Thanh Bình tỏ vẻ bất đắc dĩ : « Nhưng tôi cũng biết không có hy vọng gì đâu. »

Tạ Tam nói : « Hình như tôi nhặt được. »

« Hả ? » Lục Thanh Bình ngơ người.

Tạ Tam nói : « Cô chờ một lát. » Tạ Tam nói xong liền quay người đi vào nhà.

Đây là duyên phận sao ? 

Xem ra bố cô nói không sai, cá chép đỏ có thể mang đến may mắn, không phải nó đưa Tạ Tam đến trước mặt mình hay sao ?

Lục Thanh Bình đứng bên ngoài cửa sắt nhìn bóng lưng của hắn, trái tim đập thình thịch, cô không nhận ra Tạ Tam vẫn luôn đứng cách cửa sắt nói chuyện với cô, ngay cả cửa cũng không mở ra.

« Em Dao Dao, con cá này là của người khác. » Tạ Tam dỗ dành : « Anh mua một con giống hệt cho em nhé. »

Trình Dao Dao méo miệng, cô ôm thùng cá không thả: “Ở đâu chả có cá chép đỏ, cô ta nói của cô ta thì nó là của cô ta à ? Anh bảo cô ta gọi một tiếng xem con cá chép này đáp lại không. »

Tạ Tam buồn cười : « Hôm qua em còn chê con cá này chơi không vui đấy. Ngày mai anh ôm mèo nhỏ đến cho em được không ? »

« Thật sao ? » Trình Dao Dao nhân cơ hội nói điều kiện: “Em muốn một con mèo đen trắng lông dài. »

« Được. » Tạ Tam đáp ứng cô.

Lúc này Trình Dao Dao mới đồng ý.

Tạ Tam dùng bát thủy tinh đựng cá đưa cho Lục Thanh Bình. Lúc Lục Thanh Bình nhận cái bát không cẩn thận chạm vào tay Tạ Tam. Bàn tay thô ráp nóng bỏng của người đàn ông làm mặt Lục Thanh Bình đỏ bừng.

Lục Thanh Bình luôn luôn tự nhiên hào phóng bỗng nhiên rối loạn, cô lấy hết dũng khí nói : « Anh, anh có thể nói cho tôi biết tên của anh không ? »

« Tạ Tam. » Tạ Tam nói.

« Tôi tên là Lục Thanh Bình. Lục trong màu xanh lục, Bình trong lục bình. » Lục Thanh Bình nhân cơ hội nói : « Bố tôi rất cảm kích anh, anh có thể nể mặt bố tôi đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm được không ? »

Tạ Tam nói : « Tiện tay mà thôi, không cần đâu. Tạm biệt. »

Tạ Tam vừa nói xong liền đóng sập cửa lại trước mặt Lục Thanh Bình.

Lục Thanh Bình trừng mắt nhìn cánh cửa, nửa ngày sau mặt đỏ bừng lên. Bộ dáng của tôi coi như không tệ, thân phận lại cao, cô còn có một người anh trai nổi tiếng, dù ở thủ đô hay ở Thượng Hải đều được mọi người hoan nghênh.

Bây giờ cô lại bị Tạ Tam đối xử qua loa như vậy, cô vừa xấu hổ vừa không cam tâm.

Bên trong truyền đến tiếng cười nói, hình như là giọng nữ. Lục Thanh Bình nhón chân nhìn qua ô cửa nhỏ trên cánh cổng sắt.

Cô thấy một thân ảnh màu hồng nhào vào trong n.g.ự.c Tạ Tam. Tạ Tam chặn hết người cô, Lục Thanh Bình chỉ thấy đôi tay trắng nõn quấn lên cổ Tạ Tam.

Bọn họ lại…

Loading...