Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 826

Cập nhật lúc: 2024-09-12 10:18:52
Lượt xem: 27

Trình Dao Dao cho tay vào trong áo khoác của Tạ Tam, cả người nằm trong vòng ôm ấp áp của hắn: “Em tưởng thôn Điềm Thủy không có tuyết cơ.”

Tạ Tam nói: “Rất ít, đây là đợt tuyết thứ hai anh thấy.”

“Em cũng ít khi nhìn thấy tuyết,  em muốn làm người tuyết!” Tinh thần của Trình Dao Dao tỉnh táo hẳn.

Trình Dao Dao rửa mặt rồi thay quần áo mới. Hôm nay cô mặc một cái váy bo eo Tạ Phi làm cho cô, đuôi váy hơi xòe, chân đi giày da nhỏ mua ở Thượng Hải, mái tóc đen nhánh tết thành bím, trên đầu đội mũ nồi, bộ dáng thời thượng giống hệt người mẫu trên tạp chí.

Cả nhà đều kinh ngạc nhìn cô. Trình Dao Dao không xấu hổ, cô còn đắc ý xoay một vòng rồi tạo mấy tư thế chụp hình: “Đẹp không? Cháu bảo Tạ Phi bóp eo lại, nhỏ nhắn mà không gầy.”

Tạ Tam c.h.é.m định chặt sắt: “Đẹp.”

Tạ Phi gật đầu như giã tỏi: “Đẹp.”

Bà Tạ vừa buồn cười vừa tức giận: “Đẹp, đẹp, đừng đắc ý nữa. Eo bo lại chặt như vậy thì nấu cơm giúp bà thế nào được?”

Tạ Tam lập tức nói: “Cháu giúp ạ.”

Tạ Phi cũng nói: “Cháu có thể giúp một tay!”

“Còn chúng cháu nữa!” Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỉm cười đi vào nhà, hai người nói: “Chúc mừng năm mới! Chúc bà Tạ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Bà Tạ cười hớn hở: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, bà chúc các cháu mạnh khỏe, thi đậu đại học!”

Mọi người chúc Tết nhau. Trình Dao Dao không chờ kịp, cô nói: “Mau nhìn quần áo mới của tôi đi!”

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân lôi kéo Trình Dao Dao, hai người nhìn từ trên xuống dưới: “Cái váy này đẹp quá! Sao trong cửa hàng không bán vậy?”

Hai người cũng mặc quần áo ở cửa hàng Bên kia dòng sông, nhưng kém hơn cái váy của Trình Dao Dao nhiều. Cái váy này vừa sang vừa tinh xảo, vẻ đẹp và khí chất của Trình Dao Dao đủ áp đảo bộ váy này.

Trình Dao Dao đắc ý nói: “Tiểu Phi làm cho tôi đó!”

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân khen Tạ Phi một phen, họ năn nỉ cô làm quần áo mới cho mình. Hàn Nhân nói: “Dựa vào cái váy của Dao Dao có thể thấy tay nghề của em vượt qua các mẫu mã quần áo trong cửa hàng bách hóa đấy! Em còn có thể mở cửa hàng kiếm tiền!”

Tạ Phi được thổi phồng, trái tim đập thình thịch, nửa ngày sau cô mới lấy hết dũng khí nói với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, mấy kiểu váy em làm có thể mang đến cửa hàng bán không?”

“Không.” Trình Dao Dao lập tức bác bỏ.

“À.”  Đề nghị bị bác bỏ trước mặt mọi người, gò má cô lập tức đỏ bừng, cô uể oải cúi đầu xuống. Quả nhiên cô vẫn không làm được…

“Quần áo em làm mang bán ở đấy rất lãng phí.” Trình Dao Dao nói tiếp: “Em tiếp tục nghiên cứu bản vẽ và quần áo đi, bộ nào cũng giữ cẩn thận. Chị cam đoan, trang phục do em thiết kế sẽ có mặt ở khắp cả nước.”

Trình Dao Dao làm Tạ Phi ngạc nhiên mở to mắt. Có mặt ở khắp cả nước? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng Trình Dao Dao nói chắc chắn như vậy làm cô không nhịn được lập tức tin Trình Dao Dao.

“Vâng!” Tạ Phi lấy lại lòng tin, cô nắm chặt tay, đôi mắt nai con lóe sáng.

Tủng Tủng kêu gâu gâu chạy vào, nó thấy mọi người đang cười nói náo nhiệt thì càng kêu to, nó chạy xung quanh mọi người.

Hôm nay, vườn rau và nền đất phủ đầy tuyết, tuyết trắng ở khắp nơi, Tủng Tủng vui sướng cắm mặt vào trong đống tuyết, nó vừa ủi vừa lay.

Trình Dao Dao cao hứng nói: “Chúng ta đắp người tuyết đi!”

Trương Hiểu Phong là người phương bắc, cô thấy tuyết giống như mưa bụi thường ngày. Nhưng những người khác đều là người phương nam, mọi người vui vẻ chạy ra sân.

Các cô hợp lực làm một quả cầu tuyết trong sân. Tạ Tam dựng thang trèo lên nóc nhà đẩy tuyết xuống, Tủng Tủng lập tức bị một đống tuyết che kín người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-826.html.]

Bỗng nhiên Tủng Tủng nhảy ra từ trong đống tuyết, nó vui sướng lè lưỡi kêu gâu gâu. Cường Cường cũng dậy, nó tò mò quan sát nửa ngày rồi bước trên nền tuyết.

Bên trên lưu lại mấy dấu chân, nó lập tức rụt chân chui vào cạnh bên lò ngủ tiếp.

Trình Dao Dao cười hì hì đắp người tuyết, sau đó đoạt nhánh cây Tủng Tủng tìm được làm cánh tay, cô dính hai quả táo đỏ làm mắt.

Hàn Nhân lấy mũ len của mình đội người tuyết, cô đánh giá người tuyết: “Còn thiếu cái gì nhỉ?”

Bà Tạ đang dặn dò mấy người cẩn thận lạnh cóng, lúc này bà giơ một củ cà rốt lên: “Mũi, mũi!”

Trình Dao Dao gắn cà rốt lên, người tuyết ngây thơ xuất hiện trong sân. Tủng Tủng chạy quanh người tuyết kêu gâu gâu, nó muốn làm quen với người bạn mới.

Hàn Nhân nắm quả cầu tuyết trong tay gọi to: “Dao Dao, nhìn tôi!”

Trình Dao Dao vừa quay đầu lại, một quả cầu tuyết bay từ phía đối diện tới.

Bụp một phát, mặt nở hoa.

Tạ Tam kịp thời kéo cô tránh ra, người bị ném trúng là…

“Ôi!” Hoàng Lục che mũi, quà tặng rơi đầy đất.

Hàn Nhân vội vàng chạy tới nhặt lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Mắt Hoàng Lục đẫm lệ mơ hồ, hắn còn cười nói: “Không  sao, không sao, cái này gọi là việc vui tới cửa, ha ha.”

Bà Tạ cười nói: “Lục Tử, chúc mừng năm mới, đến chơi Tết còn mang quà cáp gì chứ!”

Hoàng Lục cười hí ha hí hửng: “Đến chúc Tết bà sao có thể mang tay không được! Bà nội, chúc mừng năm mới! Anh Tạ, chị dâu, chúc mừng năm mới! Em gái, chúc mừng năm mới! Hai đồng chí, chúc mừng năm mới!”

Hoàng Lục vừa đến đã ân cần làm trợ thủ giúp bà Tạ, hắn vừa làm cái này lấy cái kia, không có một điểm gì gọi là người ngoài.

Mấy người Trình Dao Dao cũng chen vào bếp hỗ trợ làm nhân bánh, vỏ sủi cảo. Tạ Tam ngồi duỗi chân nhóm bếp lò. Cường Cường nằm trên đùi hắn ngủ. Tạ Tam vừa nhóm củi vừa trông coi đàn mèo con bò vào bếp. Đặc biệt là mèo đen – Hạt Vừng, cả người đen xì không nhìn rõ, nó dễ gặp nguy hiểm nhất.

Bà Tạ nói: “Lục Tử, cháu là khách, cháu và Chiêu ca nhi ra ngoài uống trà đi. Nơi này để bà làm được rồi.”

Trước kia bà Tạ gọi hắn là Tiểu Hoàng, nhưng nghe tên này rất giống tên con chó. Hoàng Lục nói trước kia mẹ hắn gọi hắn là Lục Tử nên bà Tạ cũng gọi như vậy.

Hoàng Lục tủi thân nói: “Bà nội, bà coi cháu là người ngoài sao?”

Bà Tạ đành cười đồng ý: “Vậy cháu nhìn chảo dầu cho bà.”

Hoàng Lục vui vẻ: “Được ạ!”

Phòng bếp ấm áp, mọi người ngồi vây quanh cười cười nói nói, mỗi người làm một việc, một năm vất vả đều trở nên đáng giá dưới mùi thơm của đồ ăn.

Năm ngoái bà Tạ làm thịt chiên được hoan nghênh, năm nay bà làm thêm gà chiên, thịt rán chua ngọt, miếng nào cũng giòn tan vàng ươm, thịt gà lăn tròn trong chảo dầu, bên ngoài chiên vàng giòn, bên trong mềm dai thơm nức.

Thanh niên 20 tuổi vẫn là trẻ con khi đứng trước mặt bà Tạ, mọi người tranh nhau ăn làm bà Tạ cười không  ngừng.

 Tạ Tam mỉm cười nhìn Trình Dao Dao nô đùa. Cô cướp miếng thịt gà chiên to nhất cho Tạ Tam: “Tạ Tam, mau ăn miếng này đi!”

Tạ Tam chỉ lo nhìn cô hắn tự động há mồm ăn.

Trình Dao Dao giật mình, đám người đang cười đùa thấy thế cũng ngẩn người.

 

Loading...