Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 804

Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:53:07
Lượt xem: 35

Mấy con mèo nhỏ coi Tủng Tủng là mẹ, 5 con mèo bò qua bò lại quanh chân chó mập, lúc thì chạy sau m.ô.n.g nó.

Có hôm Trình Dao Dao thấy Tủng Tủng nằm nghiêng muốn cho đàn mèo b.ú sữa, cô không chịu nổi nữa.

“Tạ Tam! Bắt Cường Cường về cho em! Để nó gánh vác trách nhiệm làm bố đi!”

Nội tâm Tạ Tam cũng sụp đổ. Tủng Tủng đã hai tháng tuổi rồi nhưng nó không oai phong lẫm liệt giống mẹ nó mà ngược lại biến thành bảo mẫu nhỏ.

Trình Dao Dao có lệnh, đương nhiên Tạ Tam sẽ tuân theo. Hắn bắt Cường Cường trốn dưới gốc cây lười biếng về đặt lên đệm.

Mấy con mèo nhỏ ngửi mùi của Cường Cường, sau đó coi Cường Cường lông xù nhiều thịt như tháp mèo, bọn nó leo lên leo xuống người Cường Cường, thỉnh thoảng còn cắn đuôi kề tai nói nhỏ.

Bốn cái chân của Cường Cường giang ra, nó bày ra tư thế không còn lưu luyến gì để đám mèo bò lên, lúc ăn cơm cùng tùy tiện ăn mấy miếng rồi thôi, lượng cơm ít hơn nửa bát so với lúc trước. Nó giống như ông chồng uống rượu sa đọa sau khi người vợ chạy đi mất.

Giữa hè, tiếng ve kêu râm ran, bóng cây mát mẻ, mỗi lần kết thúc công việc ở đồng,  mọi người giống như có thể lột một lớp da xuống.

Dưa hấu chín sớm ở thôn Điềm Thủy được vận chuyển vào huyện, giá bán rất tốt. Đại đội hiếm khi cho mọi người nghỉ dài hạn, người trong thôn thường ra cửa vào sáng sớm hoặc buổi tối, còn ban ngày đều ở trong nhà tránh nóng.

Thời gian buổi chiều kéo dài, quanh thôn im ắng chỉ có tiếng ve kêu. Đàn mèo con nằm trong n.g.ự.c Cường Cường ngáy o o, chó mập cũng nằm sấp ở một bên.

Phòng phía tây yên tĩnh mát mẻ, trên bàn có mấy quả đào và một chùm nho tươi mới, mùi trái cây chua ngọt mê người bay khắp phòng.

Trình Dao Dao mặc váy màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, cả người mát mẻ không chảy mồ hôi.

Cô nằm tựa vào đầu giường, đôi mắt buồn ngủ nhìn quyển sách đỏ trong tay, bàn chân trắng mịn lắc lắc lay động. Tạ Tam ngồi nghiêm túc trước bàn đọc sách.

Trình Dao Dao nhăn mũi, cô bỏ sách xuống. Cô đọc hết mấy quyển sách này rồi, toán học nhàm chán làm người ta buồn ngủ.

Không nói tới nền tảng văn hóa lúc trước của cô, cô và Tạ Tam ôn tập cả năm trời cũng thi đại học thoải mái rồi. Nhưng Tạ Tam và bà Tạ không biết đề thi đại học năm nay thế nào, bọn họ nghĩ thái độ của Trình Dao Dao chính là lười biếng, yếu ớt.

Trình Dao Dao tủi thân nằm xuống giường. Tạ Tam nghe thấy tiếng nhưng không quay đầu lại: “Em Dao Dao, em mới đọc sách được 10 phút thôi.”

Trình Dao Dao ngụy biện: “Em khát.”

Tạ Tam gập sách lại, hắn đứng dậy lấy đào đưa cho cô.

Quả đào được tưới nước linh tuyền mát lạnh, cắn nhẹ một cái liền vỡ tan thành miếng nhỏ, sáng nay Tạ Tam vừa hái, vỏ bên ngoài hơi đỏ, mùi vị chua ngọt thấm vào lưỡi lạnh cóng làm Trình Dao Dao run rẩy, cô thở dài hưởng thụ.

Ăn xong một quả đào, hạt đào trơ trọi rơi vào trong lòng bàn tay Tạ Tam. Hắn ném hột đào đi rồi ra ngoài rửa tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-804.html.]

Trình Dao Dao tranh thủ thời gian nằm xuống, cô nghiêng người nằm giữa giường. Nghe thấy tiếng bước chân đến trước cửa, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Dù sao Tạ Tam thấy cô ngủ cũng không nỡ gọi cô dậy.

Tiếng bước chân đi đến cạnh giường, Tạ Tam vén tóc cô lên, hắn gãi tai cô.

Lông mi Trình Dao Dao run rẩy, cô nhịn cười.

Tạ Tam cù cô, lúc này Trình Dao Dao không nhịn được nữa, cô hầm hừ xoay người: “Tạ Tam, anh giở trò lưu manh…! Tại sao là hai người?”

Bỗng nhiên Trình Dao Dao ngồi dậy, mặt cô đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đứng cạnh giường.

Cách đó không xa, Tạ Tam bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt lập lánh ý cười.

Trình Dao Dao vừa thẹn vừa xấu hổ, cô giận chó đánh mèo nói Tạ Tam: “Hai người họ đến, sao anh không gọi em?”

Tạ Tam vô tội sờ mũi, hắn nói “Anh đi cắt dưa hấu” rồi đi ra ngoài.

Hàn Nhân giữ cuống họng, cô học giọng nói làm nũng của Trình Dao Dao: “Tạ Tam, anh giờ trò lưu manh…”

Trình Dao Dao vén chăn lên nhào tới cào cô, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nhìn nhau cười ha hả.

Trình Dao Dao đè Hàn Nhân lại, cô cù Hàn Nhân một trận mới buông tha cô nàng, sau đó cô dẫn hai người đi xem mèo con.

Mèo con lớn dần, cả người tròn vo như một quả bóng, thân hình mập mạp, bốn cái chân ngắn ngủn, lúc nằm sấp giống như con sâu mèo. Năm con mèo nằm cạnh Cường Cường ngáy o o, đùa kiểu gì cũng không tỉnh.

Trình Dao Dao còn giật giật đầu lưỡi thò ra bên ngoài của con mèo cam, mèo cam nhỏ phun bong bóng ngủ ngon lành.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thích muốn chết, họ vây quanh đám mèo quan sát không ngừng nghỉ.

Thực ra hai người thấy dạo này Trình Dao Dao không đi ra ngoài mấy nên tưởng tâm tình cô không tốt, họ hẹn nhau đến thăm cô.

Trình Dao Dao đang lo lắng không biết nói chuyện ôn thi với hai người như nào, bây giờ hai người chủ động đến, cô có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.

Trình Dao Dao cố ý nói: “Trời nóng nực, tôi lười đi ra ngoài lắm. Nhưng tôi ở nhà cũng không nhàn rỗi, bố tôi gửi rất nhiều sách cho tôi.”

Trương Hiểu Phong vừa vào phòng đã chú ý sách vở trên bàn, cô nghe thấy thế thì mắt sáng lên: “Bố cô lại gửi sách cho cô sao? Thượng Hải có tin gì mới à?”

 

 

Loading...