Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 795: Nhưỡng Nhưỡng về rồi

Cập nhật lúc: 2024-09-09 11:35:38
Lượt xem: 41

Ô tô cuốn đầy bụi đất chở Trình Nặc Nặc đi xa.

Người trong thôn đều nhìn về phía ô tô, họ nghị luận ầm ĩ: “Quả nhiên Trình Nặc Nặc điên rồi.”

“Nhà họ Thẩm thực sự tốt bụng! Họ còn đón cô ta về Thượng Hải chữa bệnh!”

Bên trong tiếng nghị luận ầm ĩ, Trình Dao Dao ôm mèo trắng đi về cùng Tạ Tam.

Phía sau còn truyền đến một câu: “Đúng vậy, bố Thẩm Yến là lãnh đạo cao cấp, đúng là thấu tình đạt lý!”

Trình Dao Dao cong môi, câu tục ngữ thấu tình đạt lý cũng có nghĩa là gừng càng già càng cay. Cô chỉ muốn Trình Nặc Nặc còn sống vào tù, bố Thẩm lại trực tiếp đưa người vào bệnh viện tâm thần.

Coi như ở thế ký 21, phần lớn bệnh viện tâm thần đều tồi tệ. Đặc biệt là những bệnh nhân có tính công kích trong đó, ngày nào cũng bị chói trên cái giường chật hẹp, muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong. Để tiện cho việc quản lý, mỗi ngày đều có người đến tiêm thuốc ngủ, thời gian lâu dài, người bình thường cũng bị điên.

 Bệnh viện tâm thần ở niên đại này càng đáng sợ hơn.

Trình Dao Dao nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng trước khi đi của Trình Nặc Nặc, rõ ràng mặt trời chói chang nhưng cô vẫn lạnh run cả người.

Tạ Tam nhìn cô: “Em Dao Dao, sợ à?”

“Không phải.” Trình Dao Dao lắc đầu nói: “Em đang nghĩ, lúc này Trình Nặc Nặc vào viện tâm thần, không biết bố em… Ông ấy sẽ như thế nào.”

Tạ Tam nói: “Gieo gió thì gặt bão. Giữ lại mạng cho cô ta đã tốt lắm rồi.”

Trình Nặc Nặc bảo Ngụy Thục Quyên đi gửi mấy phong thư, nội dung trong thư đều dùng giọng điệu áp chế, cô ta luôn mồm nói “Tố cáo” nhưng lại không biết bố Thẩm Yến là người thế nào, sao ông ấy có thể để cô làm ảnh hưởng tiền đồ được.

Tạ Tam vuốt tóc Trình Dao Dao: “Đừng nghĩ nữa.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cô cứ nghĩ mình và Trình Nặc Nặc nước sông không phạm nước giếng, ai ngờ cô suýt nữa bị Trình Nặc Nặc hại c.h.ế.t trên núi.

Chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng trộm. Trình Nặc Nặc còn ở thôn Điềm Thủy một ngày, cô sẽ không an toàn một ngày. Bây giờ tốt rồi, dù nhà họ Thẩm vì Thẩm Yến hay vì tiền đồ của bố Thẩm, họ sẽ không để Trình Nặc Nặc xuất hiện trước mắt mọi người nữa.

Về phần Trình Chinh… Trình Dao Dao lặng lẽ nhét sổ tiết kiệm Trình Chinh cho mình vào túi tiền của ông, bên trong có một nghìn đồng chưa động vào.

Tường ngoài nhà họ Tạ cháy đen thui, may mà không bị hư tổn cái gì. Mấy gia đình khác ít bị tổn thất ít nhiều, Trình Chinh phải bồi thường rất nhiều tiền. Một nghìn đồng có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của Trình Chinh.

Từ đó Trình Dao Dao quên hết mọi chuyện về Trình Nặc Nặc, cô ôm Nhưỡng Nhưỡng vui vẻ về nhà.

Sáng nay lúc Tạ Tam và Trình Dao Dao ra cửa thì thấy một con mèo trắng xinh đẹp ngồi ở ven đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-795-nhuong-nhuong-ve-roi.html.]

Mèo trắng lớn hơn lúc trước, lông mao hơi rối. Trình Dao Dao không xác định gọi một tiếng: “Nhưỡng Nhưỡng?”

Mèo trắng nhìn hai người kêu meo meo, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa thận trọng, không phải Nhưỡng Nhưỡng thì còn có thể là con mèo nào đây?

Nhưỡng Nhưỡng là mèo hoang yêu tự do không thích trói buộc, dù Trình Dao Dao làm cơm mèo ngon thế nào, nó ăn xong vẫn chạy ra ngoài, nó còn bắt cóc Cường Cường một thời gian.

Lần trước gặp Nhưỡng Nhưỡng ở trên núi, Nhưỡng Nhưỡng lại biến mất, Trình Dao Dao tưởng nó không trở lại đây nữa.

Đối với việc Nhưỡng Nhưỡng quay về, cả nhà đều vui mừng, vui mừng nhất là Cường Cường.

Cường Cường ở trong nhà ngang ngược càn rỡ, nhưng đứng trước mặt Nhưỡng Nhưỡng liền biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nó vây quanh Nhưỡng Nhưỡng xum xoe, có lúc nó dựa vào người Nhưỡng Nhưỡng ngửi tới ngửi lui, Nhưỡng Nhưỡng lập tức hất nó ra.

Chó mập cũng cao hứng, nó vui vẻ chạy quanh người Nhưỡng Nhưỡng.

Trình Dao Dao nghĩ Tủng Tủng cũng bị ăn đánh, không ngờ Nhưỡng Nhưỡng nghiêng đầu nhìn lướt qua chó mập, nó hít hà rồi phát ra âm thanh tha thứ.

Cường Cường lập tức cứng đờ.

Nhưỡng Nhưỡng mặc kệ Cường Cường, nó cúi đầu ăn cơm mèo đặc chế trong bát. Tủng Tủng còn dựa vào người nó, thỉnh thoảng ăn trộm một miếng, Nhưỡng Nhưỡng cũng không đánh nó.

Cường Cường lộ ra vẻ mặt hung ác nhìn chó mập. Trình Dao Dao thấy không ổn, cô vội vàng ôm chó mập không biết nhìn sắc mặt lên, tránh tý nữa Cường Cường quay ra đánh nó.

Bà Tạ nói liên miên: “Chắc ở bên ngoài đói lắm rồi đây, thật đáng thương, cả người gầy hốc hác, lông bẩn hết rồi.”

Trình Dao Dao cảm thấy bà Ta đang nhìn qua kính giả, bà thấy ai cũng bảo gầy. Rõ ràng Nhưỡng Nhưỡng mập thêm một vòng mà.

Ý kiến của Trình Dao Dao và bà Tạ không giống nhau, Tạ Tam vội vàng ngăn cản hai người: “Cháu đến đại đội mua con cá, tối nay làm đồ ăn ngon.”

Trình Dao Dao sững sờ: “Ơ, Tết Đoan Ngọ vừa qua rồi mà.”

Bà Tạ cười nói: “Tối nay bà đun một nồi nước lá bưởi cho cháu tắm!”

Giờ Trình Dao Dao mới hiểu rõ. Nước lá bưởi xua đuổi xúi quẩy, say khi đưa tiễn ôn thần Trình Nặc Nặc, từ đây cuộc sống liền bình an, đương nhiên phải chúc mừng một phen rồi.

Trình Dao Dao nói: “Em cũng đi chung với anh!”

Tạ Tam không nói hai lời, Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ đi theo Tạ Tam ra cổng.

Thôn Điềm Thủy bước vào tháng đầu tiên của mùa hè, đồng lúa xanh um tươi tốt, gió thổi mang theo mùi hoa dại và cỏ tươi, cây thục quỳ nở rộ ở ven đường, mùi hương thơm nức mang theo sinh mệnh dồi dào.

Loading...