Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 780

Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:29:13
Lượt xem: 38

Nhưng Cường Cường không thích đeo đồ vật trên người, nó nhanh chóng cào hỏng cái túi, ngược lại Tủng Tủng rất thích, nó đeo cái túi trước cổ nhảy nhót không ngừng.

Trình Dao Dao cho trứng vịt vào trong túi, con gà con lập tức béo tròn. Cô đeo lên cổ Tạ Tam rồi đánh giá một phen. Tạ Tam là một người cao to, lúc hắn đeo túi gà con, bả vai lập tức cứng đờ.

Trình Dao Dao vui vẻ: “Đẹp lắm, không được lấy xuống!”

Lúc này ngoài cổng vang lên tiếng gọi. Tạ Phi nhịn cười rất vất vả, cô vội nói: “Em đi mở cửa!”

Tạ Phi nhìn qua khe cửa rồi mới mở cửa: “Thím Ngân Quế.”

Thím Ngân Quế bê một đĩa quả sơn trà cười nói: “Vừa rồi nhà cháu cho bánh ú, cháu của cô rất thích. Nhà mẹ đẻ của thím tặng quả sơn trà, rất ngọt, các cháu ăn thử đi.”

Tạ Phi nói cảm ơn rồi mới nhận. Thím Ngân Quế nhìn Tạ Tam: “Tạ Tam, cháu ra đây, thím có chuyện muốn nói với cháu.”

Tạ Tam giấu túi trứng gà vào trong áo, hắn đang muốn đi ra thì bị Trình Dao Dao giật áo: “Em đi cùng. Anh và thím Ngân Quê còn có bí mật gì nha!”

Trình Dao Dao đi ra cổng, thanh âm không cao không thấp, thím Ngân Quế cười khan: “Không có chuyện gì cháu không thể nghe. Thím… thím muốn mua mấy quả trứng gà với một ít đường đỏ.”

Trình Dao Dao nhíu mày: “Thím cứ đùa cháu. Nhà thím có ba mươi mấy con gà đó, thím còn mua trứng gà nhà cháu.”

Thím Ngân Quế giơ tiền trong tay ra: “Nói thật với cháu, bố cháu muốn thím mua. Nói… Nói thanh niên trí thức tiểu Trình muốn ăn trứng gà, còn muốn một ít đường đỏ. Họ nói cà chua và dưa chuột nhà cháu rất ngon, nếu có thì lấy một ít cho cô ấy.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao liếc nhìn Tạ Tam. Không phải chỉ đưa bánh ú thôi sao, còn đưa trứng gà và cà chua, lần này bị Trình Nặc Nặc ghi nhớ rồi.

Thím Ngân Quế nói lải nhải: “Thím đứng về phía cháu nha! Nhưng bố cháu nhờ thím, thím cũng không tiện từ chối, dù sao bọn họ cũng không lấy không, họ mua bằng tiền.”

Trình Dao Dao cắn môi dưới: “Bố cháu muốn lấy đồ ở chỗ cháu, cháu mà cầm tiền, người trong thôn không đ.â.m cột sống của cháu và bà Tạ mới lạ. Nhưng cháu và Tạ Tam còn chưa kết hôn đâu, cho họ bao nhiêu đồ, bà Tạ và Tạ Tam cũng không nói gì, nhưng cháu không thể không biết xấu hổ như vậy được.”

“Còn không phải thế sao!” Thím Ngân Quế cũng hiểu rõ. Rõ ràng muốn làm Trình Dao Dao sống không yên mà. Bà nhìn sang đầu tường bên kia rồi nói nhỏ: “Hôm nay mẹ kế của cháu nói xấu cháu không ít đâu, gió thổi cực kỳ lợi hại, cháu ý… Ôi, đúng là có mẹ kế thì có bố dượng mà, cháu đề phòng một chút.”

Trình Dao Dao không lên tiếng, cô cúi thấp đầu. Bình thường cô gái này luôn xinh đẹp cao ngạo, bây giờ lại cúi đầu thuận theo làm người ta cảm thấy cô phải chịu rất nhiều oan ức, thím Ngân Quế đau lòng.

Từ trước đến nay thím Ngân Quế đều thích Trình Dao Dao, thím căm phẫn nói: “Để thím về nói với bọn họ không còn nữa!”

“Đừng.” Trình Dao Dao nói: “Thím chờ cháu một lát.”

Trình Dao Dao đi vào phòng một lúc, cô đưa một túi đường đỏ và năm đồng tiền cho thím Ngân Quế: “Trong này có nửa cân đường đỏ, đây là của cháu. Thím cầm tiền đi, sức khỏe của bố cháu không tốt lắm, phiền thím nấu một ít lương thực tinh cho ông ấy ăn.”

Thím Ngân Quế khách khí đẩy qua lại rồi nắm chặt 5 đồng tiền: “Vậy trứng gà…”

Trình Dao Dao cười nói: “Không phải nhà thím có rất nhiều trứng gà và rau xanh sao? Họ cho tiền thì thím nhận đi, thím nói không mua được ở chỗ cháu là được rồi.”

Chờ thím Ngân Quế đi rồi, Trình Dao Dao mới mắng Tạ Tam một trận: “Ai bảo anh lấy trứng gà cho bọn họ!”

“Chẳng lẽ bên trong trứng gà cũng có…” Tạ Tam phản ứng kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-780.html.]

Trình Dao Dao giận dữ: “Sao trước khi đưa anh không hỏi em trước một tiếng?”

Tạ Tam ăn trứng gà trong nhà quen rồi, hắn không ngờ bên trong trứng gà cũng có linh tuyền. Tạ Tam vội vàng dỗ dành Trình Dao Dao, cô vẫn sưng mặt lên.

Bà Tạ không hiểu, bà nói: “Hai đứa thì thầm cái gì thế? Sao Dao Dao lại tức giận rồi? Chỉ là mấy quả trứng thôi mà, sao tự nhiên cháu lại nhỏ mọn như vậy?”

Trình Dao Dao trợn mắt nói: “Không phải… Cháu…”

Cô bị vu oan nhưng không giải thích được, cả người tức giận như con cá nóc. May mà Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến, hai người vừa vào cửa lập tức náo nhiệt, họ còn mang theo mấy loại trái cây hiếm thấy đấy.

Tạ Tam vội vàng vuốt lưng Trình Dao Dao, hắn đeo túi trứng gà lại cho Trình Dao Dao rồi nhân cơ hội nói: “Anh sang chỗ đại đội đã.” Bên chỗ Trình Chinh không thuận lợi lắm, hắn vì Trình Dao Dao nên không thể phớt lờ được.

 Trình Dao Dao hét lên: “Anh không được đi!”

Giọng nói của cô không nặng, hơn phân nửa có ý làm nũng. Tạ Tam xoa đầu cô rồi quay đi.

Hàn Nhân nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Tam, cô líu lưỡi: “Mỗi lần chúng tôi đến anh ta lại đi, có phải chê chúng tôi phiền không?”

Trình Dao Dao nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ai bảo cô ồn ào như thế.”

Bà Tạ cười ha hả: “Từ nhỏ Chiêu ca nhi đã như vậy rồi, nó không thích nói chuyện. Thằng bé đi vào trong thôn có chuyện gì nhỉ. Mau tới chọn trứng vịt rồi cho vào túi đi, trừ tà cầu phúc!”

Bà Tạ vừa nói vừa lấy một chén rượu  Hùng Hoàng viết chữ Vương (王) lên trán.

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đều thấy mới mẻ, họ vui vẻ cho trứng vịt vào túi.

Trình Dao Dao oán giận: “Sao lúc này hai người mới đến? Không phải bảo làm trứng muối cùng nhau sao? Hai người định nhân cơ hội lười biếng đúng không?”

Nếu là bình thường, Hàn Nhân sẽ đáp trả 100 câu với Trình Dao Dao, nhưng hôm nay cô nghe xong lại thay đổi sắc mặt, cô còn trao đổi ánh mắt với Trương Hiểu Phong.

Trình Dao Dao lạnh nhạt nói: “Bố tôi và mẹ kế ở trong thôn.”

Hàn Nhân nuốt nước bọt: “Tôi biết.”

Trình Dao Dao buồn cười: “Vẻ mặt của hai người làm sao vậy? Không cần lo cho tôi đâu, tôi rất tốt.”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong liếc nhau, Trình Dao Dao nói tiếp: “Chỉ tiếc bọn họ náo loạn một trận, hôm nay không ra ngoài chơi được rồi.”

Hàn Nhân cười khan nói: “Vậy ở trong nhà đi, tôi thấy bọn họ còn đến làm loạn nữa đấy.”

Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Các cô cứ chờ đi, cùng lắm là đến giờ cơm tối, nhà sát vách sẽ náo loạn một trận.”

 

 

Loading...