Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 686

Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:34:03
Lượt xem: 19

Đây chính là nguyên chủ Lâm Nhiên Nhiên trước khi xuyên qua, tính cách này không bị Trình Nặc Nặc bắt nạt đến c.h.ế.t thì cũng bị cực phẩm nhà họ Lâm giày vò chết. Trình Dao Dao âm thầm quyết định về nhà nói cho Tạ Chiêu biết, sau đó nghĩ biện pháp giúp cô ấy.

Trình Dao Dao đi được nửa đường thì nhớ ra cái rổ rơi trên đường to. Cô vội vàng xoay người lại nhặt cái rổ ở bên đường. Cách đó không xa, hai chị em Lâm Nhiên Nhiên được một đám phụ nữ trong thôn vây quanh, họ đang lau vết thương trên mặt cho cô, họ vừa đồng tình an ủi cô vừa cắn răng nghiến lợi mắng Trình Nặc Nặc.

Trình Dao Dao nhìn Lâm Nhiên Nhiên khóc sướt mướt đáng thương thì cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng.

Bỗng nhiên vai bị vỗ nhẹ, Trình Dao Dao giật mình quay đầu nhìn, hóa ra là Tạ Chiêu: “Sao thế? Làm em sợ gần chết!”

Tạ Chiêu nhăn mặt: “Anh nên nói lời này mới đúng.”

“Vừa rồi Trình Nặc Nặc cướp bánh ngọt trứng gà của Tiểu Thu.” Trình Dao Dao không những không sợ mà còn hớn hở kể chuyện cho hắn: “Anh nhìn đi, họ còn đang khóc ở kia kìa.”

Tạ Chiêu lau mồ hôi, hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn tìm Trình Dao Dao nửa ngày, cô thì tốt rồi, cầm rổ nhỏ đến đây xem náo nhiệt.

Tạ Chiêu nắm tay cô đi về: “Quay về phải buộc xích cho em mới được.”

“Hừ!” Trình Dao Dao quơ cái rổ nhỏ: “Anh đừng kéo em, em còn muốn hái rau khúc nữa.”

Tạ Chiêu nói: “Anh biết một chỗ có rất nhiều rau, anh dẫn em đi.”

Lúc này Trình Dao Dao mới nghe lời, cô ngoan ngoãn đi theo. Hai người đi qua rãnh mương bên cạnh, Trình Dao Dao nhìn chằm chằm miếng đất bị đào loạn lên, cô chạy tới tìm tòi.

Mảnh đất này rất sạch, mảnh vụn bánh trứng cũng biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-686.html.]

Tạ Chiêu đi đến hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Trình Dao Dao không dám nói mình suýt nữa đánh nhau với Trình Nặc Nặc, cô chỉ nói: “Vừa rồi em rơi miếng bánh ngọt trứng gà ở đây.”

Tạ Chiêu đưa tay ra: “Chắc bị chim sẻ tha đi rồi. Đi thôi.”

Trình Dao Dao nắm tay Tạ Chiêu, cô mượn lực nhảy qua rãnh mương nhào vào n.g.ự.c Tạ Chiêu: “Ôi!”

Tạ Chiêu xoa trán cô: “Muốn ăn bánh ngọt trứng gà sao? Lần sau anh vào huyện mua thêm cho em.”

Trình Dao Dao nói: “Em tự làm được, em làm ngon hơn cung tiêu xã nhiều. Lần sau em làm bánh gato hạt dẻ cho anh ăn.”

Hai người vừa đi vừa nói cười. Tạ Chiêu tìm được một mảnh đất đầy rau khúc, địa thế ở đây thấp, bùn đất ướt át, rau khúc mọc khắp nơi. Hai người hái một lúc đã đầy rổ, sau đó tay trong tay đi về nhà.

Tạ Phi đi đến cổng thì thấy hai cái chậu to ở trong sân, một chậu ngâm lá tre, một chậu ngâm rau khúc màu xanh nhạt. Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ngồi cạnh nhau rửa rau, thỉnh thoảng hai người sẽ nhìn nhau cười, Tạ Phi cảm thấy đây là cảnh tượng đẹp nhất cô từng thấy.

Tạ Phi nhìn ngây người, Tạ Chiêu thấy cô trước: “Tiểu Phi!”

Tạ Phi vội lấy lại tinh thần, cô cười chạy vào trong sân: “Anh, chị Dao Dao! Em được nghỉ rồi! Nghỉ 3 ngày!”

Trình Dao Dao mừng rỡ đứng dậy nói: “Sao em không nói trước với bọn chị để anh trai em đi đón em!”

Tạ Chiêu đi đến xách túi đồ và bánh ngọt trong tay Tạ Phi. Tạ Phi kéo tay Trình Dao Dao đi vào sân: “Anh em bận mà. Em cũng vừa mới nhận được thông báo thôi, em tự ngồi xe máy kéo về được. Bà nội đâu ạ?”

Loading...