Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 664

Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:08:23
Lượt xem: 19

Tạ Tam bày ra tính tình trẻ con làm Trình Dao Dao suýt nữa cười ra tiếng, cô nắm tay Tạ Tam nói: “Em có nhà của mình.”

Tạ Tam không nói gì, sự lạnh lùng dần dần tan ra, hơi thở quanh người mang theo sự vui vẻ.

Sự thay đổi này không trốn khỏi mắt Trình Dao Dao, ngón tay cô cào nhẹ mặt Tạ Tam, cô giảo hoạt nói: “Tạ Tam, sao anh lại ăn cả dấm chua của thỏ con vậy hả?”

Tạ Tam hơi xấu hổ, hắn không nói lại được cô, đành phải quay người sang chỗ khác sắp xếp lại đồ ăn và dược liệu.

Trình Dao Dao chạy lại gần xem giỏ đồ.

Tạ Tam tìm được rất nhiều đồ tốt. Rau dương xỉ chiếm nửa giỏ, bên trên có một nắm hoa dành dành và dược liệu Trình Dao Dao không biết tên, ngoài ra còn có một con thỏ to.

Trình Dao Dao hỏi hắn những dược liệu này tên là gì, hắn tìm rau dương xỉ ở đâu mà nhiều vậy, giỏi quá đi.

Tiếng nói của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tạ Tam không có biện pháp gì với cô, hắn trả lời từng vấn đề của cô. Có lúc Trình Dao Dao chơi xấu nói đau chân, hắn sẽ không nói hai lời lập tức ngồi xuống.

Đường xuống núi quanh co khúc khuỷu,  lưng Tạ Tam vẫn vững vàng ấm áp giống như hệ thống giảm xóc. Một tay Tạ Tam xách giỏ, một tay đỡ Trình Dao Dao, mặt không biểu tình.

Lại bị lừa rồi.

Trình Dao Dao thoải mái nằm trên lưng Tạ Tam, cô nhìn trái nhìn phải, trên núi thỉnh thoảng xuất hiện lá phong màu đỏ. Hô hấp của Tạ Tam nhẹ nhàng, làn da màu lúa mì sau cổ nhấp nhô mồ hôi giống như dầu ô liu cực kỳ đẹp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-664.html.]

Bỗng nhiên Trình Dao Dao thò đầu ra, sợi tóc đen nhánh chạm vào mặt Tạ Tam, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tạ Tam, anh có mệt không?”

Tạ Tam nâng cô lên: “Không mệt!”

Gần đến chân núi, Trình Dao Dao mới nhảy từ trên lưng Tạ Tam xuống, cô lấy rất nhiều rau dương xỉ bỏ vào cái giỏ nhỏ của mình, sau đó ra đeo lên lưng đi về nhà.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao hỏi: “Ơ, sao trước cổng thôn nhiều người vậy?”

Một chiếc máy kéo ầm ầm dừng lại trước cổng thôn, người lái xe là Lâm Gia Tuấn. Mùa đông trong thôn bán rau xanh kiếm được ít tiền, đại đội thương lượng mua thêm một cái máy kéo nữa. Lâm Gia Tuấn đi học lái xe, dạo này hắn và Tạ Tam thay nhau lái máy kéo.

Máy kéo dừng lại, phía sau xe có mấy người nhảy xuống, họ cầm theo hành lý, là nhóm thanh niên trí thức.

Thôn dân đi lên tham gia náo nhiệt, họ hỏi sao mấy thanh niên trí thức trở lại, một số người hâm mộ nhìn hành lý của họ. Trình Dao Dao không ngạc nhiên lắm, đầu năm nay có rất nhiều thanh niên trí thức lên thành phố không quay về nữa. Nhưng chính sách vẫn còn đó, không phải cậu muốn không về là được. Trong thành phố không còn vị trí cho bọn họ, ủy ban dân cư và văn phòng thanh niên trí thức sẽ thay nhau thúc ép nhóm thanh niên trí thức quay về.

Trình Dao Dao nhìn qua, cô nói với Tạ Tam: “Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong còn chưa quay lại, chúng ta đi thôi.”

Hai người về đến nhà thì gặp mấy người phụ nữ đang nhặt rau ở trong ngõ hẻm, họ cười chào hỏi Trình Dao Dao: “Dao Dao, hái dương xỉ ở đâu mà nhiều vậy?”

“Hái trên núi.” Trình Dao Dao thận trọng nói, cô còn học giọng nói khách khí của bà Tạ: “Chờ ướp xong sẽ mang cho cô nếm thử.”

Người phụ nữ cười nói: “Vậy tốt quá!”

Trình Dao Dao khoe khoang xong thì đẩy cửa chạy vào sân: “Bà nội! Bà nhìn xem cháu hái được cái gì này!”

Loading...