Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 649

Cập nhật lúc: 2024-09-02 22:46:40
Lượt xem: 20

Trình Dao Dao thấy màu sắc của cái đệm kia chỉ dùng cho người lớn tuổi, chậu rửa mặt cũng cũ rồi, lớp tráng men bị rơi gần hết. Tính tình và thành phần của Tạ Phi rất dễ bị bắt nạt. Cô còn mang theo chỗ hành lý cũ này nữa, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy hoàn cảnh của cô không tốt mà giẫm đạp lên đầu cô.

Bà Tạ đang rất vui, Trình Dao Dao chỉ có thể nói uyển chuyển: “Chăn ga của Tiểu Phi cũ rồi, không hợp với cái đệm mới này. Để Tạ Tam vào huyện mua khối vải bông mới, chúng ta làm đệm và chăn mới chó Tiểu Phi được không ạ?”

Mắt Tạ Phi sáng lên, cô nói: “Nhưng chăn đệm tốn rất nhiều vải và bông…”

Bà Tạ cũng hiểu rõ: “Đúng đúng. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phi đi làm, mọi thứ phải tốt mới được!”

Bà Tạ lập tức gọi Tạ Tam tới, bà lấy 5 đồng tiền và phiếu vải đưa chọ Tạ Tam: “Bà không biết người trẻ thích kiểu dáng gì, mắt Dao Dao tốt, các cháu đi chọn đi!”

Tạ Tam không nói hai lời, buổi chiều lập tức dẫn Trình Dao Dao và Tiểu Phi vào huyện.

Bên trong cung tiêu xã huyện Lâm An. Ngày Tết, cung tiêu xã có rất nhiều hàng mới, khách cũng đến rất đông.

“Áo khoác của cô gái kia thật đẹp, là lông dê sao?”

“Đôi giày của cô ấy cũng rất đẹp, đi hỏi cô ấy mua ở đâu đi.”

“Cô đi đi.”

“Tôi không dám, cô đi đi…”

Mấy cô gái nói nhỏ, bọn họ xấu hổ nhìn nhau, không ai dám đi lên hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-649.html.]

Trước quầy hàng giày da, mấy cô khác cũng nhỏ giọng nói chuyện.

“Ngô Man, cô nghe thấy không, bọn họ muốn hỏi cô mua áo khoác ở đâu đấy.”

Mặt Ngô Man đắc ý, cô cố ý nói: “Thật phiền mà, cậu tôi đi Quảng  Châu mang về cho tôi đó. Hỏi cũng vô dụng thôi, họ chỉ có một chiếc này.”

“Bọn họ mua cũng không mặc được như cô đâu.” Triệu Đình Đình nịnh nọt.

Ngô Man càng đắc ý. Cô là người xinh đẹp đứng đầu trong đoàn văn công, lại còn biết cách ăn mặc, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm.

Tiếng bàn luận phía sau càng ngày càng to, Ngô Man sửa sang lại mái tóc, cô mỉm cười chậm rãi quay đầu cho bọn họ mở mang tầm mắt.

Nhưng không có ai nhìn cô. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quầy vải vóc.

Ngày Tết, mọi người đều mặc quần áo đẹp nhất mà mình có, màu sắc lấy vàng và xanh làm chủ, nhân dịp Tết mấy cô gái đều quàng khăn lụa màu đỏ tươi trên cổ, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ.

Trình Dao Dao lại mặc một màu làm rung động lòng người nhất. Cô mặc áo khoác màu trắng, trên mái tóc đen nhánh cài một cái kẹp tóc ngọc trai, cách ăn mặc giản dị nhưng không thể che hết sự xinh đẹp này. Rõ ràng là áo khoác phổ thông nhưng mặc lên người cô lại khác hẳn, sự xinh đẹp của cô làm mọi người quên đi sự tồn tại của quần áo mà chỉ nhìn gương mặt cô.

Trình Dao Dao đi vào cung tiêu xã, mấy cô gái đứng trước quầy không xem vải vóc mà đều quay đầu nhìn quần áo trên người cô. Thấy cô quay mặt lại, bọn họ càng không dời nổi mắt.

 Một người bạn của Ngô Man không nhịn được nói: “Cô ấy đẹp quá!”

Mấy cô gái có thể vào đoàn văn công thì đều xinh đẹp và cao ngạo. Nhưng Trình Dao Dao làm các cô phục sát đất, cô dùng sự xinh đẹp đè ép bọn họ.

Ngô Man thấy Trình Dao Dao, gương mặt lập tức co quắp. Oan gia ngõ hẹp! Trình Dao Dao thực sự là trời sinh khắc cô mà! Cơ hội lần trước tốt như vậy, nếu không phải Trình Dao Dao chạy đến, đạo diễn Vinh nhất định chọn nhân vật chính ở trong đoàn văn công!

Loading...