Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:32:41
Lượt xem: 33

Trình Dao Dao nhìn theo thứ tự, máy khâu nhãn hiệu Hồ Điệp, máy ảnh nhãn hiệu Hải Âu, đàn dương cầm nhãn hiệu Nhiếp Nhĩ,.. Tivi!

Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng. Tạ gia cái gì cũng tốt, chỉ thiếu một  cái Tivi! Ở nông thôn nhàn hạ không có việc làm, bà Tạ thì ngồi một mình trước cửa xuyên hạt châu, bà có thể nói chuyện với Cường Cường nửa ngày.

Lần trước Trình Dao Dao nhờ bố Trình gửi một cái đài radio đến, bà Tạ yêu thích không buông tay, ngày nào bà cũng nghe “Đèn lồng đỏ”. Nếu có tivi, bà Tạ có thể xem thoải mái rồi!

(Đèn lồng đỏ: Bộ phim nghệ thuật kể về những người anh hùng trong cuộc đấu tranh chống Nhật của Trung Quốc.)

Tivi trong cửa hàng hữu nghị có mấy nhãn hiệu, dù là hàng nhập khẩu hay hàng nội địa đều định giá theo kích cỡ: TV đen trắng 12 inch 400 đồng, TV 14 inch 998 đồng, TV 18 inch 1440 đồng, TV 20 inch 1650 đồng. Còn một loại TV nhỏ nhất 9 inch thì cửa hàng hữu nghị không bán.

Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết là đại tiểu thư, Thẩm Yến đi bên cạnh ăn mặc cũng toàn đồ tốt. Nhân viên mậu dịch mắt cao hơn đầu hiếm khi nhiệt tình giới thiệu: “Vợ chồng trẻ mua TV kết hôn dùng đúng không? Loại TV nhãn hiệu Kim Tinh có chất lượng tốt nhất, cô muốn mua cái to hay cái bé?”

Trình Dao Dao mỉa mai: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta! Người yêu của tôi còn đang ở nông thôn chờ tôi đấy.”

Sắc mặt Thẩm Yến xám xịt. Nhân viên mậu dịch giữ vững nụ cười: “Cô muốn mang về quê thì mua cái bé thôi. TV đen trắng 12 inch có thể dùng thoải mái ở nông thôn.”

Muốn mua thì phải mua  TV có màu. Nhưng… Trình Dao Dao sờ cái ví nhỏ của mình, bây giờ TV quá đắt đối với cô. Mặt Trình Dao Dao không biểu lộ gì: “Tôi xem một chút.”

Chờ nhân viên mậu dịch đi xa, Thẩm Yến thấp giọng nói: “Dao Dao, em về Thượng Hải rồi, đừng nghĩ đến tên họ Tạ kia nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-550.html.]

Trình Dao Dao giận dữ: “Ai cần anh quản! Tôi sẽ về nông thôn!”

“Được, được, được.” Thẩm Yến giơ tay lên, hắn nói: “Nếu em muốn mua TV, anh có thể tặng em một cái. TV 18 inch được không? Đặt ở phòng khách nhà em vừa hợp.”

“Không cần.” Trình Dao Dao xì mũi coi thường: “Tôi muốn mua về cho bà nội xem.”

“Bà nội” trong miệng Trình Dao Dao dĩ nhiên là bà nội của Tạ Tam rồi. Thẩm Yến cảm thấy đỉnh đầu mình xanh lét, hắn nhìn Trình Dao Dao mà không dám nổi giận, nghẹn đến mức nội thương.

Trình Dao Dao lại hào hứng sang khu khác mua đồ. Cô thấy cái gì cũng muốn mua, đồ lớn không mua được thì mua đồ nhỏ. Cô mua một cái máy sấy tóc. Tóc Trình Dao Dao vừa dài vừa dày, tối nao cô cũng phải gội đầu, Tạ Tam thì lau tóc cho cô. Có máy sấy tóc sẽ dễ dàng hơn.

Trình Dao Dao mua đồ ăn nhiều nhất. Quầy hàng thực phẩm có socola và cà phê nhập khẩu, trứng cá muối Liên Xô, cá ngừ đóng hộp, thịt bò đóng hộp, bánh quy,… Tất cả là sản phẩm rất hiếm thấy trên thị trường.

Ở khu quần áo nữ, cô mua hai đôi giày cao gót, một cái túi xách bằng da. Túi xách kia 180 đồng, đắt gấp 3 lần so với giá thị trường. Nhưng kiểu dáng phổ thông thực sự lỗi thời, Trình Dao Dao hiếm khi đến cửa hàng hữu nghị, cô không muốn uất ức chính mình.

Đồ ở trong cửa hàng hữu nghị không hề rẻ, Trình Dao Dao tiêu tiền như nước làm lòng Thẩm Yến bồn chồn, hắn lén sờ ví của mình. May mà hôm nay hắn mang nhiều tiền, nếu không thực sự không đủ cho Trình Dao Dao tiêu xài.

Nhưng thấy mặt Trình Dao Dao, Thẩm Yến cảm thấy số tiền này cực kỳ có giá trị. Hơn nữa hai nhà bọn họ sắp đính hôn rồi, đây coi như là lễ hỏi. Thẩm Yến vừa nghĩ đến không nhịn được cười ra tiếng.

Nhân viên mậu dịch tính tiền: “Tổng cộng 271 đồng 8 mao 7 phân.”

Loading...