Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 524

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:26:52
Lượt xem: 17

Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ phúc hậu cầm làn đồ ăn đứng cách đó không xa kinh ngạc nhìn cô. Trình Dao Dao đứng dậy, chần chờ nói: “Bác Tôn?”

“Bác đây!” Bác Tôn cười cảm thán: “Dao Dao về lúc nào vậy? Đáng thương quá, đến nông thôn phải chịu nhiều khổ cực lắm đúng không? Cháu nhìn cháu… đẹp lên nha! Sao cháu càng ngày càng trắng vậy? Đi thôi, nhanh về nhà nào! Bố cháu biết cháu về không?”

Bác Tôn là hàng xóm nhà Trình Dao Dao, bà nhìn Trình Dao Dao từ nhỏ đến lớn, đối với cô rất tốt. Mấy năm trước Trình Dao Dao bị mẹ kế và Trình Nặc Nặc làm tức giận khóc chạy ra cửa, bác Tôn luôn dẫn cô về dỗ dành.

Trình Dao Dao bị bác Tôn kéo đi, trong lòng bất đắc dĩ. Cô không muốn về nhà nên mới ngồi ở chỗ này lưỡng lự.

Bác Tôn vừa đi vừa lải nhải: “Cháu nên về sớm rồi! Sao bố cháu có thể để con gái đến chỗ như thế chứ! Cháu nhìn cháu xem, lúc trước ngốc quá mà, cháu chạy đến nông thôn, cái nhà này liền bị cả nhà mẹ kế chiếm mất! Mấy hôm trước bố cháu ngã chân bị thương, cả nhà bọn họ đều tới ầm ĩ hết cả lên!”

“Bố cháu ngã chân bị thương?” Trình Dao Dao kinh ngạc hỏi.

Bác Tôn dừng lại: “Cháu không biết sao?”

Trình Dao Dao nói: “Bố cháu không nói với cháu.”

Bác Tôn thấp giọng: “Vậy bố cháu sợ cháu lo lắng đó! Không phải bác lắm miệng, cả nhà mẹ kế của cháu chả ra cái gì cả! Ngày nào cũng chạy đến nhà cháu. Lúc bố cháu không ở nhà, chậc chậc, họ thường khuân hết đồ ra ngoài…”

Hai người đi đến đầu cầu thang thì tách ra. Trình Dao Dao lần theo ký ức đến trước cửa nhà, cô thấy một đống đồ linh tinh vứt đầy trước cửa thì nhíu chặt mày. Cô gõ cửa, không có ai đáp lại, cô lấy chìa khóa của mình mở cửa vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-524.html.]

Không có ai ở nhà, căn nhà chỉnh tề trong trí nhớ trở nên lộn xộn, trên bàn còn đầy bát đũa bẩn và đồ ăn thừa bốc mùi.

Cô lập tức mở cửa sổ ra, ánh nắng và không khí lạnh tràn vào, khí bẩn trong nhà dần dần tiêu tán. Trình Dao Dao muốn bỏ đồ đạc vào trong phòng nhưng cửa phòng bị khóa lại. Trình Dao Dao tìm chìa khóa nhỏ của mình mở cửa, khóa cắm vào ổ bất động.

Đổi khóa rồi!

Trình Dao Dao không thể tin trừng mắt, sự tức giận bùng lên, bọn họ thừa dịp cô không ở nhà đổi khóa rồi?

Trình Dao Dao dùng sức mở cửa, cô đang muốn đạp một phát thì sau lưng truyền đến tiếng nói: “… Dao Dao?”

Trình Dao Dao quay đầu nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên cầm túi đồ ăn sáng, ánh mắt không thể tin nhìn cô, mặt mũi kích động.

Môi Trình Dao Dao giật giật giống như có gì đó chặn cổ họng: “…”

“Dao Dao! Thật sự là con! Con về lúc nào vậy ? » Bố Trình không biết nói gì, ông chợt nhớ tới : «Có phải con vừa xuống xe lửa không ? Đói bụng chưa ? Bố mua bánh rán con thích ăn nhất này ! »

Bố Trình đặt bánh rán xuống nhưng lại phát hiện một đống đồ ăn thừa trên bàn. Ông vội vàng dọn dẹp để vào phòng bếp, sau đó lấy bánh ra bát.

Trình Dao Dao yên lặng nhìn bố Trình bận rộn. Gương mặt này hơi khác so với ký ức. Người đàn ông trước mặt rất gầy, ông mặc áo sơ mi và áo khoác lông, lưng còng còng, lúc đi đường còn khập khiễng giống như ông già.

Loading...