Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 519

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:25:13
Lượt xem: 24

Trình Dao Dao dạy phương pháp làm dầu cua cho ba người Lý Tú Trân, nhưng Trình Dao Dao là người pha chế gia vị trước sau đó mới đưa cho họ trộn. Ba người Lý Tú Trân tập luyện nhiều lần cuối cùng cũng làm ra được hương vị dầu cua không khác Trình Dao Dao mấy.

Ba người tăng ca chế biến dầu cua, họ làm thêm 50 cân so với lúc trước, cuối cùng đến ngày đạo diễn Vinh mời khách làm xong 100 bình dầu cua. Đạo diễn Vinh sảng khoái trực tiếp thanh toán tiền mặt, ông không lấy tiền thừa, ông nói muốn cho Trình Dao Dao một sự khởi đầu tốt đẹp. Dù sao số tiền này có thể ghi vào sổ công.

Buổi tối hai người Trình Dao Dao và Mạnh Thư đóng cửa, kích động tính toán sổ sách tiền lời. Trình Dao Dao còn bình thường, Mạnh Thư đếm đi đếm lại tiền một lần, cô xúc động không dám tin vào hai mắt của mình.

Mạnh Thư nói liên tục: “Nhiều tiền quá đi, nhiều tiền quá đi! Dao Dao, ngày mai chúng ta đến bến đò tìm ông nội A Phúc bảo ông bắt thêm nhiều cua cho chúng ta!”

Trình Dao Dao chống cằm: “Cách làm dầu cua quá phiền phức, mà chúng ta chỉ có ba người làm. Cô thấy mấy ngày nay ba người Lý Tú Trân mệt lắm rồi, tay họ bị đ.â.m đau nhức.”

Mạnh Thư nếm được mùi ngon ngọt của việc kiếm tiền, cô nói: “Cùng lắm thì chúng ta tăng thêm tiền công cho mấy người họ, hoặc tìm thêm người giúp!”

Trình Dao Dao nói: “Thêm một người nhiều thêm một phần nguy hiểm. Chỉ dựa vào dầu cua kiếm tiền rất khó, cũng rất chậm. Mà dầu cua quá đắt, không phải ai cũng mua được. Chúng ta phải tìm được một món ăn có thể chế biến nhanh chóng mà ai cũng có thể ăn được.”

Mạnh Thư nhìn nhân dân tệ rải đầy trên giường, Trình Dao Dao nói gì cô nghe nấy: “Cô nói xem bây giờ nên làm gì, tôi làm cùng cô!”

Trình Dao Dao vỗ tay phát ra tiếng, cô chậm rãi nói: “Tăng thêm sản phẩm.”

Huyện Lâm An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-519.html.]

Danh sách đỏ chót được dán trên tường rào xưởng may, rất nhiều cô gái trẻ tuổi và người nhà chen chúc, lo lắng tìm kiếm tên của mình.

Tạ Phi đứng sau đám người cắn ngón tay: “Anh, anh có thấy tên em không?”

Thanh mặc áo khoác đen cao hơn người xung quanh nhiều, bóng lưng thẳng tắp lắc lư trong đám người, hắn nhìn từ từ đầu tiên đến tờ cuối cùng. Tạ Phi càng ngày càng khẩn trương, hi vọng trong lòng càng ngày càng xa vời.

Cô không nên hi vọng xa vời. Cô là con cháu đời sau của nhà địa chủ, bây giờ có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống tốt hơn lúc trước nhiều. Vì sao cô còn muốn anh trai nhọc lòng vì mình chứ… Tạ Phi càng nghĩ càng khó chịu, đầu cúi thật thấp.

Một bàn tay lớn vuốt đầu cô, tiếng nói vững vàng của anh trai vang lên trên đầu: “Em đỗ rồi.”

“Thật sao?” Tạ Phi lập tức ngẩng đầu lên, cô vừa khóc vừa thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh trai, gương mặt cô kích động đỏ bừng: “Em thực sự thi đỗ rồi sao? Anh, có phải anh nhìn nhầm rồi không? Có phải là người trùng tên trùng họ với em…”

Tạ Tam dịu dàng nói: “Không nhìn nhầm. Em thông qua thẩm tra chính trị, sang năm có thể tới đây làm.”

Tạ Phi vui mừng không lời nào có thể diễn tả được. Từ nhỏ cô đã bị thân phận Hắc Ngũ Loại đè ép, cô không dám đi học, anh trai và bà  nội cũng không yêu tâm để cô ra ngoài, bây giờ cô đã có công việc, có thể kiếm tiền chia sẻ một phần giúp anh trai!

Tạ Phi là một cô gái hay suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay cô luôn lo lắng mình không đỗ nhưng lại không dám nói cho người trong nhà biết, cô sợ bà nội và anh trai lo lắng. Bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Tạ Tam lúc đi thi mình lo lắng như nào.

Tạ Tam mỉm cười nghe cô nói. Hắn tốn rất nhiều công sức vào công việc của Tạ Phi, thấy em gái mình vui vẻ như vậy, hắn vất vả gấp đôi  cũng đáng. Hắn nói: “Thích cái gì anh mua cho em.”

Loading...