Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 512

Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:13:16
Lượt xem: 31

Nghe thấy tiếng nói khàn khàn này, mí mắt Thẩm Yến giật nhẹ. Dạo này Trình Nặc Nặc thường đế quấy rầy hắn, có lần còn đánh nhau với một cô gái đang nói chuyện với Thẩm Yến làm mọi người đều sợ hắn.

Mấy người khác ồn ào rời đi, một nam thanh niên trí thức còn đồng tình  vỗ vai Thẩm Yến.

Trong chớp mắt chỉ còn lại Thẩm Yến, Trình Nặc Nặc và một bàn cờ.

Hắn bực bội nói: “Có chuyện gì?”

Trình Nặc Nặc giả vờ rụt rè, ánh mắt yếu ớt nhìn hắn nói: “Chị Dao Dao ra ngoài lâu rồi vẫn chưa về, anh biết chị ấy đi đâu không?”

Thẩm Yến nhíu mày nói: “Không phải Dao Dao về Thượng Hải sao?”

Trình Nặc Nặc nói: “Em đã gọi điện hỏi bố, chị Dao Dao không về nhà.”

Thẩm Yến lập tức đứng lên nhìn chằm chằm Trình Nặc Nặc: “Dao Dao không về Thượng Hải thì đi đâu? Cô biết chuyện gì phải không?”

Dù sao hai người từng tiếp xúc da thịt, Thẩm Yến hiểu rõ tính cách Trình Nặc Nặc. Nhất định cô biết chuyện gì đó.

Trình Nặc Nặc cười nhẹ, đôi môi thô ráp nứt ra, dáng vẻ buồn rười rượi.

Thẩm Yến theo bản năng nhìn sang chỗ khác. Đôi khi hắn cũng cảm thấy áy náy, vì sao sau khi Trình Nặc Nặc biến dạng hắn lại không thích cô nữa, nhưng mỗi khi hắn thấy bộ dáng này của Trình Nặc Nặc, hồi ức đẹp đẽ lúc trước cũng bị hao mòn dần.

Bây giờ Thẩm Yến luôn hoài nghi, Trình Nặc Nặc trắng nõn hiểu ý người lúc trước là hắn tưởng tượng ra sao?

Trình Nặc Nặc thu hết biểu hiện của Thẩm Yến vào đáy mắt. Cô nói: “Em cũng không rõ lắm, nghe nói chị Dao Dao đi Tô Châu đóng phim rồi, chị ấy đi cùng một vị đạo diễn lớn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-512.html.]

Giọng nói Trình Nặc Nặc chậm rãi, nghe kỹ có cảm giác mập mờ, sâu xa.

Thẩm Yến là con nhà làm quan, bố mẹ hắn tương đối lạc hậu, ấn tượng với “Nữ diễn viên” vẫn dừng lại ở thế kỷ trước. Nếu họ biết Trình Dao Dao đi đóng phim, họ sẽ nghĩ thế nào đây?

Thẩm Yến sửng sốt: “Dao Dao đi đóng phim rồi sao? Không thể như vậy được!”

Trình Nặc Nặc không trả lời, cô cố gắng nhấc cái giỏ lên. bên trong giỏ có một ít cành cây khô, Thẩm Yến thấy thì hỏi: “Sao cô phải nhặt mấy thứ này? Nhà Lâm Võ Hưng không có củi à?”

Trình Nặc Nặc cắn môi: “Bà ấy không cho em động vào củi nhà bà.”

Bà Lâm – vợ Lâm Võ Hưng là một người hà khắc, chuyện tranh chấp giữa bà ta và Trình Nặc Nặc được truyền khắp thôn, trở thành trò cười trong thôn. Thẩm Yến rất phản cảm với mấy chuyện tranh chấp của mấy người phụ nữ, đặc biệt là những người kia cố ý nói mọi chuyện về Trình Nặc Nặc cho hắn nghe, giống như hắn và Trình Nặc Nặc có quan hệ gì vậy.

Thẩm Yến đang cố gắng chữa trị quan hệ với Trình Dao Dao, khi hắn nghe được mấy tin đồn này càng thấy phiền. Nhưng nhìn Trình Nặc Nặc cố hết sức đeo cái giỏ lên lưng, Thẩm Yến vẫn mềm lòng.

Thẩm Yến lấy hai đồng tiền ra đưa cho cô: “Cô cầm đi, mua mấy than mà dùng.”

Mắt Trình Nặc Nặc đỏ bừng, cô vừa kinh ngạc vừa cảm kích nhìn hắn: “Anh A Yến…”

Thẩm Yến lập tức nhét tiền vào tay cô, hắn phủi sạch quan hệ nói: “Đây coi như là vì quan hệ lúc trước của chúng ta. Cô… Tự cô thu xếp ổn định đi.”

Cổng sân Tạ gia mở ra, Tạ Phi ôm mèo đứng trước cửa ra vào, cô thấy thân hình cao lớn đến gần thì chạt vội tới: “Anh! Anh!”

Mắt Tạ Tam ấm áp: “Tiểu Phi.”

“Cường Cường.” Hắn cúi đầu chào Cường Cường. Cường Cường kêu “meo” một tiếng nhảy lên vai Tạ Tam nằm cuộn lại như quả quýt màu cam, cái đuôi còn vui vẻ quấn trên cổ Tạ Tam.

Loading...