Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:15:36
Lượt xem: 127

Có đến vài lần cô muốn đem hạt đậu ném xuống đất khóc lớn một trận, cô vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn Tạ Ba, đàn ông bệ vệ tựa trên đống rơm rạ, một bộ dáng thoải mái nhàn nhã ngủ gật, căn bản không chú ý đến cô.

Trình Dao Dao hận đến nghiến răng, dùng sức dậm chân một cái, còn không cẩn thận rơi mấy hạt đậu. Trình Dao Dao ngồi xổm xuống đem hạt đậu từ trong bùn đất tìm ra, bàn tay trắng nõn tinh tế lúc đầu cũng bị làm bẩn.

Hai giọt nước mắt rơi vào trong bùn, biến thành hai hố nhỏ màu đậm tròn trịa. Trình Dao Dao dùng mu bàn tay trộm lau qua loa mắt, đột nhiên đỉnh đầu bao phủ xuống một bóng râm, mặt trời bị chặn lại.

Trước mặt là đôi giày rách rưới dính đầy bùn đất, tiếp đến là đôi chân dài thẳng tắp cường độ dồi dào, người kia có một hàm dưới gọn gàng cùng cái mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài lúc khuất bóng lộ ra nham hiểm, hung ác, lạnh lùng.

Trình Dao Dao vội vàng đem nước mặt nghẹn trở về, ngửa đầu dữ dằn trừng hắn: “Làm gì, đừng cản trở tôi làm việc!”

Tiếng nói Tạ Ba kiên định, cũng rất lãnh đạm: “Mệt rồi?”

Không hỏi thì thôi, Trình Dao Dao bỗng nhiên bẹp miệng, lông mi vội vàng nháy mấy cái.

Đây là một tín hiệu tương đối nguy hiểm, Tạ Ba còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy từng giọt nước mắt của Trình Dao Dao chảy dọc theo gương mặt bẩn lăn xuống dưới, vạch ra một rãnh bùn, lộ ra vẻ mặt hoàn mỹ không tỳ vết.

Nốt ruồi dưới đáy mắt phong tình vạn chủng, lay động mắt người.

Trình Dao Dao vội vàng cúi xuống, dùng mu bàn tay che giấu lau mặt: “Anh đi ra, đừng cản trở tôi làm việc.”

Tạ Ba dừng một lúc, thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi, đi đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt.”

“Anh để cho tôi đi tôi liền đi à?” Trình Dao Dao cố ý hất cằm lên.

Tạ Ba nhìn cũng chưa nhìn cô, quay người đi.

“Uy!” Trình Dao Dao hầm hừ, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát trên trời, vẫn là không có tiền đồ chạy theo sát Tạ Ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-48.html.]

Đi đến cây ngô cuối cùng, cỏ lau xanh lục bát ngát theo gió phiêu diêu, còn có thể nghe tiếng nước chảy róc rách. Tạ Ba dùng đao bổ củi đẩy có lau ra, trước mắt liền xuất hiện một dòng suối nhỏ trong veo chảy xuôi. Bờ bên kia là một mảnh lùm cây, còn có một gốc cây mọc xiêu vẹo, nghiêng nghiêng ngả vào bên này, chiếu xuống mát mẻ.

Trình Dao Dao ngồi xổm bên bờ, nhìn nước trong veo thấy đáy, đá cuội dưới đáy nước hình dạng khác nhau cũng thấy rõ ràng, lúc này mới vốc nước lên rửa mặt, mát mẻ thấu xương. Bùn đất trên mặt đều rửa sạch, mèo mướp lại biến trở về mỹ nhân da trắng hơn tuyết. Chỉ là vành mắt còn hồng hồng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tạ Ba nhìn cô một cái, lấy một tảng đá xanh lớn từ trong bụi cỏ ra, lau qua đặt ở bên bờ, mình thì cởi giày xuống nước, đi sang bờ bên kia.

Trình Dao Dao ngồi vào tảng đá xanh, học Tạ Ba cởi giày ra, đem chân luồn vào trong nước. Nước suốt mát mẻ cọ rửa bàn chân, làm lòng bàn chân ngứa ngáy.

Dưới bóng cây gió mát phất phơ, tâm tình Trình Dao Dao cũng sáng rõ, hai chân vui sướиɠ đá nước suối, trông thấy Tạ Ba hái đồ gì đó ở trên cây, kêu lên: “Anh đang hái cái gì vậy?”

Quả ở trên cây dâu lớn đỏ tía, giống như bảo thạch trốn ở trong lá xanh. Một tay Tạ Ba nâng lá cây, hái được một nắm, đảo mắt trông thấy bàn chân trần trắng bóc của Trình Dao Dao đang đạp nước, còn cầm lấy cây bèo bên bờ.

“Nơi này có…” Cổ họng khô rát, bỗng nhiên im lặng, quên mất mình muốn nói gì.

Nháy mắt hoảng thần, Trình Dao Dao bỗng nhiên kêu thảm một tiếng: “Đau quá! Có cái gì đó cắn tôi… Rắn a a a a a a!!”

Tạ Ba vội ném đồ vật trong tay xuống, nhanh chân lội qua nước trở về. Chỉ nhìn thấy đuôi rắn lộng lẫy sắc màu chui vào bụi cỏ. Tạ Ba cấp tốc níu đuôi rắn lại, hung hăng đẩy ra ngoài lắc trên tảng đá.

Con rắn kia rơi trên tảng đá, cứng ngắc bất động. Tạ Ba đá con rắn ra xa một chút, quay người nhìn Trình Dao Dao.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao trắng bệch, nước mắt rơi xuống nói với Tạ Ba: “Chân tôi đau quá!”

Bàn chân trắng bóc ướt đẫm của Trình Dao Dao giống như ngọc điêu khắc, bên mu bàn chân phải lúc này nhiều thêm một dấu răng đỏ tươi, chảy m.á.u ra bên ngoài.

Tạ Ba giống như bị bỏng dời mắt đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Là rắn cắn.”

Trình Dao Dao ở tại chỗ khóc ra thành tiếng: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Con rắn kia vừa nhìn liền biết có độc, tôi hiện tại cảm thấy chân không có cảm giác! Đúng, hút độc!”

Trình Dao Dao nhanh trí hơi động, nhiều năm xem phim truyền hình không có phí công: “Nhanh, giúp tôi hút độc rắn!”

Trình Dao Dao nhấc bàn chân lên đưa đến trước mặt Tạ Ba. Bàn chân kia tuyết trắng linh lung, mềm nhẵn không xương, hai vết m.á.u đỏ tươi tô điểm trên đó, mang theo vô hạn phong tình xông vào đáy mắt, in xuống một dấu ấn thật sâu.

Loading...