Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 447

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:46:30
Lượt xem: 20

Hôm nay Trình Dao Dao mặc váy len màu đỏ tươi, mái tóc đen dài được tết lỏng rũ xuống vai làm nổi bậy làn da trắng như tuyết của cô, vô cùng xinh đẹp.

Cô ngửa đầu nhìn Tạ Tam, đáng yêu không chịu nổi: “Em ướp mật ong hoa quế cho bà nội, anh phải nhắc bà nội uống đều đặn hàng ngày.”

“Anh thấy Cường Cường thì tránh nó ra, đừng để nó cắn anh.”

“Còn có…Không được nói chuyện với nhỏ trọc đầu! Em phát hiện ra anh c.h.ế.t chắc!”

Tạ Tam nhìn sâu vào cô, đáy mắt có ý cười: “Tối hôm qua em nói rồi.”

Nghe hắn nhắc đến chuyện tối qua, mặt Trình Dao Dao nóng lên, dời mắt đi chỗ khác không dám nhìn Tạ Tam, lẩm bẩm nói: “Em đang giúp anh củng cố trí nhớ!”

Giọng nói của Tạ Tam rất chậm: “Anh nhớ rất rõ, không thiếu cái nào.”

Tiếng nói từ tính của hắn đè thấp giống tiếng thở dốc bên tai tối qua. Đêm qua Trình Dao Dao bị làm tỉnh nên nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra, muốn quên cũng không quên được.

Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận: “Em sắp phải đi rồi, anh không có lời gì đứng đắn muốn nói à?”

Tạ Tam nghiêm túc nói: “Em cũng lặp lại lời anh dặn một lần đi.”

Trình Dao Dao xụ mặt, nói lại nội dung đã học thuộc rồi: “Trên đường phải theo sát đoàn làm phim, không được đi một mình. Cất kỹ đồ vật mang theo bên người, không được tranh chấp với người khác. Vừa đến Tô Châu phải gửi điện báo cho anh luôn…”

“Gọi điện thoại.” Tạ Tam uốn nắn: “Gọi đến nhà máy phân hóa học, ngày nào anh cũng đến đấy chờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-447.html.]

Trình Dao Dao cố ý nói: “Ngày nào cũng gọi điện thoại, tiền điện thoại đường dài rất đắt… Sao lại lườm em dữ như vậy?”

“Không lườm em.” Tạ Tam nói: “Nhất định phải gọi điện thoại, thu xếp tốt lập tức gọi cho anh.”

Trình Dao Dao vui vẻ, ngón tay cuốn quanh lọn tóc, kiêu ngạo hất cằm lên: “Vậy phải xem em có vui hay không.”

Tay Tạ Tam giật giật, xung quanh người đến người đi, rất nhiều ánh mắt ở trong bóng tối nhìn Trình Dao Dao. Hắn kiềm chế nắm chặt tay, chỉ nói một câu: “Trên đường cẩn thận.”

Câu này không phải là điều Trình Dao Dao muốn nghe: “Anh nói câu này rồi.”

Tạ Tam lại nói: “Phải ngoan.”

“…Hừ!” Trình Dao Dao không vui xoay mặt đi, lưu lại một bên mặt cho Tạ Tam, nốt ruồi dưới đuôi mắt sáng ngời làm nổi bật vẻ phong tình.

Cô gái xinh đẹp như này, hắn phải để cô đi rồi.

Ở phía xa có một cô gái mặc áo vải xanh cầm rổ, tiếng rao ngọt ngào bay theo gió tới: “Mã thầy, mã thầy mới nấu ngon ngọt đây — ”

Trình Dao Dao kinh ngạc nói: “Sớm như vậy đã có mã thầy rồi sao? Trước kia vào mùa đông em mới ăn được.”

“Muốn ăn sao? Anh đi mua.” Bỗng nhiên Tạ Tam hỏi, không đợi Trình Dao Dao trả lời nhanh chân chạy về phía cô gái kia. Hắn sợ mình còn nhìn Trình Dao Dao nữa sẽ không nhịn được ôm cô vào lòng trước mặt mọi người, sẽ không buông tay được nữa.

Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Trình Dao Dao tức giận giậm chân. Ai muốn ăn mã thầy, cô sắp đi rồi, Tạ Tam cũng không nói vài câu dễ nghe!

“Tu tu” Tiếng còi vang lên chói tai.

Loading...