Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 436

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:41:49
Lượt xem: 25

Ý tưởng của Trình Dao Dao bộc phát: “Em có thể đi cùng chị! Chị và em cùng đến Tô Châu, lúc chị không quay phim, chúng ta cùng đi dạo phố, Tô Châu có rất nhiều lâm viên, còn có bánh nếp xanh, bánh trôi nước, bánh ngọt,…”

“Em?”  Trình Dao Dao miêu tả về cuộc sống tốt đẹp làm Tạ Phi ngơ ngác, sau đó xua tay liên tục, kích động đến mức nói lắp: “Không không, Tô Châu xa như vậy, em… em cũng không dám đi!”

“Hừ…” Trình Dao Dao vừa vui mừng một chút đã bị đánh tan, cô thất vọng thở dài: “Nói cũng vô ích, bà nội và Tạ Tam sẽ không cho em ra ngoài đâu.”

Tạ Phi kéo tay Trình Dao Dao: “Chị đừng tức giận, anh trai em nhất định sẽ đi cùng chị.”

Đúng là hết chuyện để nói, Trình Dao Dao lập tức nổi giận: “Ai cần anh ấy đi cùng chị, tự chị đi cũng không lạc được! Còn tránh bị anh ấy quản tay quản chân, đáng ghét!”

Giờ Tạ Phi mới hiểu rõ vì sao Trình Dao Dao giận dỗi không ăn cơm. Trời ơi, có phải cô lại chọc vào tổ ong vò vẽ rồi không? Ta Phị bị dọa chạy đi như một làn khói.

Trình Dao Dao tức giận nhìn bóng lưng của cô hét lên: “Không có nghĩa khí gì cả!”

Cường Cường cũng nhảy ra khỏi n.g.ự.c Trình Dao Dao, chạy đến đống đồ ăn để trong rương của cô, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ, kêu meo meo.

Trình Dao Dao còn đang có tâm sự, không chú ý tới bộ dáng thèm ăn của nó: “Tới đây chị ôm một cái.”

“Meo!” Cường Cường uốn éo m.ô.n.g nhỏ chạy đi.

“Được, cứ đi đi, mấy người đều đi hết đi, một mình tôi cũng tự đi được!” Trình Dao Dao húng dữ nói, đôi mắt đỏ lên, ngã nhào lên giường.

Trong phòng tối dần, Trình Dao Dao cảm thấy mình rất đáng thương, lẻ loi trơ trọi một người.

Gương mặt dán vào thảm nhung mềm mại, Trình Dao Dao nhìn tấm thảm thì nghĩ tới Tạ Tam, cô cuộn tấm thảm thành một đống ném về phía cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-436.html.]

“A!” Trước cửa truyền đến tiếng kêu của bà Tạ.

Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, bị dọa vội vàng chạy đến cửa: “Bà nội, không ném vào người bà chứ?”

Tấm thảm cuộn thành một đống mềm mại, sao có thể đập vào người. Bà Tạ cầm tấm thảm kia nhìn xem: “Tấm thảm tốt như vậy tìm được ở đâu?”

Trình Dao Dao bĩu môi không nói.

Bà Tạ cười híp mắt để tấm thảm lên giường Trình Dao Dao: “Bà còn lo cháu đi Tô Châu sẽ bị lạnh. Tấm thảm nhung này vừa nhẹ vừa mềm, đúng lúc để cháu mang đến Tô Châu. Vẫn là Chiêu ca nhi nghĩ chu đáo.”

Trình Dao Dao hiểu ra. Cô cứ hỏi vì sao Tạ Tam lại mua thảm nhung cho mình? Hóa ra hắn đã sớm tính toán để cô đi đóng phim rồi. Hừ!

Bà Tạ vỗ mu bàn tay của Trình Dao Dao: “Ngày mai cháu phải đi đóng phim rồi, cũng không biết bao lâu mới về. Chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm cùng nhau được không?”

Trình Dao Dao không dám phát cáu trước mặt bà Tạ, nói: “… Cháu không muốn nhìn thấy anh ấy.”

“Anh ấy? Anh ấy là ai?” Bà Tạ nín cười, giả vờ không hiểu : «Ai là anh ấy ? »

Trình Dao Dao giậm chân: “Bà nội!”

Bà Tạ cười không ngừng : « Được rồi. Chúng ta cứ ăn, không để ý đến nó. Bà nội nấu mấy món cháu thích ăn. Còn có củ sen, bà làm củ sen nhồi gạo nếp theo cách cháu bảo, mau tới ăn thử xem bà làm đúng không. »

Bà Tạ ôn hòa vuốt lông, Trình Dao Dao ngoan ngoãn đi theo bà Tạ đến phòng bếp.

Trên bàn ăn để 5,6 món đồ ăn khác nhau.

Loading...