Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 422: Không muốn chụp (MNYK70)

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:06:10
Lượt xem: 29

Chụp ảnh từ lúc chiều đến gần tối.

Trình Dao Dao tùy ý đi lại trong phòng chính, loay hoay cành hoa khô héo trong bình, thỉnh thoảng trêu đùa mèo con đang ngủ bên cạnh. Cuối cùng cô ngồi trước bàn chống má ngẩn người, váy nhung rũ xuống, đuôi váy chạm vào giày cao gót.

Ánh nắng từ sáng chuyển sang tối, trong phòng chính lộ ra vẻ trống vắng, hiu quạnh. Gương mặt lạnh lùng của Trình Dao Dao được ánh sáng phác họa, hiện ra mấy phần u oán — cô gái xinh đẹp đang ở độ tuổi đẹp nhất ngồi trong khuê phòng trống vắng u oán không ai biết.

Đạo diễn Vinh không chỉ đạo, tùy theo tính tình Trình Dao Dao. Nhóm người trong phòng chính yên lặng, đôi mắt không chớp nhìn Trình Dao Dao, chỉ có âm thanh mở cửa vang lên.

Cửa sân kêu cọt kẹt phá vỡ sự yên tĩnh này. Trình Dao Dao giương mắt nhìn, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên: “Tạ Tam!”

Lúc này nhóm người mới tỉnh lại. Tiểu Phác tiếc nuối nói: “Sao lại dừng?”

Thư ký quay đầu nhìn về phía cổng, người cắt ngang việc chụp ảnh là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, hắn tức giận nói: “Anh làm gì vậy? Chúng tôi đang chụp ảnh đấy.”

Thanh niên trẻ lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng thư ký nhảy dựng, không biết sao có chút sợ hãi.

Bà Tạ vội nói: “Đây là cháu tôi.”

Trình Dao Dao vui vẻ đứng dậy muốn để Tạ Tam xem bộ dáng mình mặc chiếc váy này, nhưng bị Tiểu Phác ngăn lại: “Còn chưa chụp xong đâu!”

Trình Dao Dao đành phải ngồi trở lại, nhìn Tạ Tam cười, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, rõ ràng rất vui.

Tạ Tam nhìn những mấy người xa lạ đứng trong nhà, sau đó nhìn camera trong tay Tiểu Phác, rồi nhìn Trình Dao Dao, chuyện lo lắng cuối cùng cũng thành sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-422-khong-muon-chup-mnyk70.html.]

Đạo diễn Vinh ra hiệu thư ký ngậm miệng, giơ tay ra cười nói với Tạ Tam: “Đồng chí Tiểu Tạ, chúng tôi là người của nhà sản xuất phim đến từ Thượng Hải, tôi họ Vinh.”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhìn đạo diễn Vinh, bắt tay ông: “Tạ Tam.”

Đạo diễn Vinh nói: “Tôi thấy tòa nhà của anh rất thú vị, cho nên mượn nhà anh chụp mấy tấm hình cho Tiểu Trình, thật sự làm phiền mọi người rồi. Chúng tôi sẽ trả phụ cấp cho mọi người.”

Tạ Tam thản nhiên nói: “Không cần phụ cấp, Dao Dao không tăng thêm phiền phức cho mọi người là được.”

Đạo diễn Vinh cười lên: “Tiểu Trình rất có thiên phú, giúp chúng tôi một việc lớn. Chờ rửa ảnh chụp xong, mọi người nhìn xem, cô ấy sinh ra vì ống kính.”

Tạ Tam không trả lời.

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh. Đạo diễn Vinh làm như không có chuyện gì cười nói: “Vậy hôm nay chụp đến đây thôi.”

Tiểu Phác đang cầm máy ảnh chụp Trình Dao Dao, nghe vậy tiếc nuối nói: “Ánh sáng lúc này vừa đúng.”

Lúc này trời chiều nhàn nhạt chiếu vào trong phòng chính, là ánh sáng đẹp nhất. Nhưng đôi mắt Trình Dao Dao tỏa sáng nhìn Tạ Tam, trong mắt không che giấu niềm vui và tình yêu nồng nàn, làm gì còn bầu không khí u oán vừa rồi.

Đạo diễn Vinh khoát tay: “Hôm nay chụp đến đây thôi. Ngày mai chúng ta chuẩn bị thêm, mang theo thợ trang điểm và trang phục đến, chính thức chụp một bộ.”

Bây giờ Trình Dao Dao mới đứng dậy, duỗi lưng một cái váy nhung mềm dại dán sát vào người làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Trên vai ấm áp, Tạ Tam khoác áo vào cho cô.

Trình Dao Dao luồn cánh tay vào trong tay áo, áo khoác vẫn còn nhiệt độ trên người Tạ Tam, lúc này Trình Dao Dao mới thấy lạnh: “Hôm nay anh ra ngoài làm gì vậy?”

“Anh…”

Loading...