Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:34:16
Lượt xem: 18

Mọi người ngồi lắc lư từ huyện xuống nông thôn, trong bụng đã đói, cũng khoog khách khí cầm bánh ngọt ăn. Sau khi ăn xong đều ngơ ngẩn, bánh ngọt cho vào miệng tan ra, vừa mềm vừa dẻo, còn có mùi sữa thơm nức, ngon hơn bánh ga tô đang thịnh hành nhiều! Nước trà màu vàng nhạt rót vào trong chén sứ thô, hương vị trà bay lượn lờ theo hơi nước, trên mặt đạo diễn Vinh hơi kinh ngạc.

Thừa dịp mọi người đang ăn điểm tâm, bà Tạ kéo Trình Dao Dao đến một bên, nhỏ giọng nói : « Dao Dao, người đến là khách, cháu không được tức giận.”

Trình Dao Dao áy náy nói : « Bà nội, cháu không biết bọn họ sẽ tìm tới đây. Bọn họ là…”

“Được rồi, trước tiên ứng phó với bọn họ, có chuyện gì chờ Chiêu ca nhi về rồi nói.” Bà Tạ cười nói.

Trình Dao Dao đành phải gật đầu.

Đạo diễn Vinh cầm chén trà, nghiêm túc nói với Trình Dao Dao : « Tiểu Trình, tôi muốn xin lỗi cô. Tôi cứ như vậy tới cửa thực sự sơ suất, nhưng tôi không có ác ý. Tôi rất muốn cô làm nhân vật nữ chính trong phim của tôi. Cô xem, chúng tôi từ Thượng Hải xa xôi chạy đến, chỉ vì muốn tìm cô gái trên tấm hình. Vất vả lắm mới tìm thấy cô, sao có thể cam tâm từ bỏ?”

Trình Dao Dao nói : « Tôi biết. Nhưng thực sự tôi không có hứng thú gì với việc đóng phim cả.”

Đạo diễn Vinh nói: “Vì sao cô lại bài xích việc đóng phim như vậy, có nguyên nhân và băn khăn gì nói tôi nghe được không? Biết đâu tôi có thể giúp đỡ cô?”

Trình Dao Dao nghe vậy nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: “Không có băn khoăn gì cả, chỉ là tôi không muốn đóng phim thôi. Nói thật với ông, tôi đang ôn tập, hi vọng có thể thi đỗ đại học.”

Đạo diễn Vinh hiểu rõ gật đầu: “Xem ra cô còn trẻ nhưng đã biết nghĩ đến tương lai của mình. Thực ra cô muốn lên đại học, nhà sản xuất phim có thể tiến cử giúp cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-420.html.]

Lòng Trình Dao Dao vừa động, lập tức lắc đầu nói : «Không được.” Cô và Tạ Tam cùng nhau học tập rất lâu, còn có tư liệu ôn tập, cô không cần một bước ngoặt lớn như thế.

Đạo diễn thở dài: “Thi đại học là chuyện tốt, tôi cũng không miễn cưỡng nữa.”

Trình Dao Dao ngược lại hơi xấu hổ : « Cảm ơn ông đã hiểu. »

Đạo diễn Vinh nhắc đến một chuyện khác: “Lần này chúng tôi tới huyện Lâm An, dùng quỹ công để đi công tác, không thể tay không mà về. Nếu cô không muốn đóng phim, có thể phối hợp với tôi chụp một bộ ảnh không? Để tôi có thể báo với cấp trên, chứng minh đã tìm được cô gái trên tấm hình.”

Trình Dao Dao hiếu kỳ nói : « Chụp bộ ảnh gì ? »

Đạo diễn Vinh cười nói: “Tôi thấy tòa nhà này xưa cũ, bối cảnh rất tốt. Tiểu Phác, cháu nói xem?”

Tiểu Phác là thợ quay phim trẻ tuổi đi cùng, hắn đánh giá tòa nhà, dùng sức gật đầu: “Tòa nhà này rất thú vị, màu sắc thái cũng tốt, có thể tạo ra hiệu quả tốt vô cùng! Trình… Đồng chí Trình, cũng rất hợp với ống kính.”

Tiểu Phác thấp giọng nói lời này, ngượng ngùng nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao hơi do dự, thư ký nói : «Tòa nhà cũ này có gì tốt, không thể so với tòa nhà trong phim « Nỗi buồn bất diệt» được, nơi này có thể chụp ra cái gì chứ?”

 

Loading...