Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 415

Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:21:14
Lượt xem: 27

Trần Dũng rơi mồ hôi như mưa, nếu để cấp trên biết chuyện này, bọn hắn không thể gánh nổi trách nhiệm! Sắc mặt mấy người Ngô Man cũng khó coi, mặc dù các cô không biết nguyên nhân là gì, nhưng đạo diễn sẽ không tuyển chọn các cô!

Bầu không khí đang khẩn trương thì ngoài cổng có tiếng nói truyền đến: “Chủ nhiệm Trần có ở đây không?”

Phó chủ nhiệm tức giận nói: “Ai vậy? Không thấy ở đây đang có khách sao, sao có thể đi vào!”

Bước chân Trình Dao Dao dừng lại, người đã xuất hiện trước mắt mọi người. Trình Dao Dao cũng không ngờ bên trong nhà văn hóa có nhiều người như vậy, vẻ mặt hơi kinh ngạc, lập tức nói: “Xin lỗi. Tôi thấy cổng không đóng nên đi vào, làm phiền rồi.”

Trình Dao Dao quay người muốn đi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói kích động: “Chờ một chút!”

Đạo diễn Vinh lấy ảnh trong túi ra, ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa Trình Dao Dao và tấm ảnh. Người thật còn xinh đẹp hơn nhiều, da trắng môi đỏ mắt hoa đào, dáng người cũng tuyệt vời, mái tóc màu đen như lụa sáng lấp lánh.

Trần Dũng chạy như bay tới, giống như trên trời vừa rơi xuống Phượng Hoàng sống: “Dao Dao, cuối cùng cô cũng đến rồi! Đến đây, tôi nói với cô.”

“Chuyện gì vậy?” Trình Dao Dao không hiểu gì cả.

Trần Dũng kéo Trình Dao Dao đến một góc. Trình Dao Dao bị ánh mắt nóng như lửa của đám người nhìn chằm chằm, cả ngưởi run rẩy, cứ coi như cô xinh đẹp, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng không cần quỷ dị như vậy chứ? Trình Dao Dao thấp giọng nói: “Chuyện gì vậy?”

Trần Dũng đang muốn giải thích, đạo diễn Vinh đã chạy vội tới, kích động nhìn Trình Dao Dao: “Đây là người tôi muốn tìm!”

Một bác trai trọc đầu đỏ bừng mặt nhìn cô, Trình Dao Dao suýt nữa nhảy dựng lên. Thoáng nhìn qua thấy ánh mắt cầu xin của Trần Dũng, lúc này mới kìm nén không kêu cứu mạng, chỉ nghiêm mặt nhìn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-415.html.]

Thư ký của đạo diễn theo tới, vô cùng tự hào giới thiệu: “Đồng chí, vị này là Vinh Thiêm, đạo diễn Vinh!”

Trình Dao Dao nói: “Ai cơ?”

Thư ký chỉ coi cô là đứa nhỏ không có kiến thức, kiên nhẫn giải thích : “Cô đã xem qua «Hoa mộc lan» và «Nỗi buồn bất diệt» chưa? Đây đều là tác phẩm nổi tiếng của đạo diễn Vinh đó.”

Mặt Trình Dao Dao không biểu tình: “À.”

Có cô gái nào nhìn thấy đạo diễn Vinh mà không kích động? Phản ứng của Trình Dao Dao làm mặt thư ký đỏ tía tai, đạo diễn Vinh không tức giận mà còn vỗ tay cười to: “Biểu tình này, thần thái này, không sai mà!”

Trình Dao Dao không kiên nhẫn, trong phòng đầy người đứng nhìn, càng bực mình: “Tôi tới tìm chủ nhiệm Trần, không có gì thì tôi đi đây.”

Trần Dũng vội nói: “Đừng đừng, đồng chí Tiểu Trình, đạo diễn Vinh vì cô từ Thượng Hải xa xôi đến đây đấy.”

Trần Dũng giải thích chuyện bức ảnh kia, đạo diễn Vinh mỉm cười gật đầu: “Chuyện là như vậy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức ảnh kia, đã cảm thấy nhân vật nữ chính trong phim chỉ có thể là cô.”

Trình Dao Dao nhìn ảnh chụp: “Chụp rất tốt, có thể tặng tôi không?”

“Đương nhiên có thể!” Đạo diễn Vinh cười nói: “Phóng viên Âu Dương chụp tấm hình này rất đẹp, ảnh này được đăng trên tạp chí, có rất nhiều người viết thư gửi tòa soạn hỏi tên của cô đó.”

Cái này có tính là xâm phạm hình ảnh của bản thân không? Trình Dao Dao  không nghĩ tới phóng viên Âu Dương còn đưa ảnh chụp vào tạp chí, cô cất kỹ ảnh, nghe đạo diễn Vinh nói: “Đồng chí Tiểu Trình, hình tượng của cô rất tốt. Nếu cô muốn chụp ảnh, chúng tôi sẽ mời nhiếp ảnh gia chụp cho cô! Hôm nay chúng ta có thể hóa trang rồi chụp ảnh.”

Trình Dao Dao nói: “Tôi không đồng ý đóng phim với ông. Tôi chỉ đến tìm chủ nhiệm Trần thôi.”

Loading...