Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 411

Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:18:53
Lượt xem: 24

Trình Dao Dao mở giấy báo ra, có mấy quả lựu ! Quả lựu không to, chỗ khe nứt lộ ra hạt lựu đỏ tươi. Trông sân nhà máy phân hóa học trồng một cây lựu to, mùa hè hoa lựu đỏ rực như lửa, lúc vào thu kết trái, Trình Dao Dao thèm lâu rồi.

Ông Chu nghĩ tới một chuyện : « Đúng rồi, có người tên là Trần Dũng tới tìm cháu, nói cháu vào huyện thì đến nhà văn hóa một chuyến. »

Trình Dao Dao hỏi : «Anh ấy có nói là chuyện gì không ạ ? »

Ông Chu nói : « Không nói, ông thấy anh ta rất vội, đến tìm hai, ba lần. »

Chắc ăn hết nấm tương rồi nên muốn mua thêm mấy bình sao ? Trình Dao Dao ăn lựu, không để trong lòng : « Vâng ạ. »

Tạ Tam nhanh chóng làm xong việc đi ra, hai người chào ông Chu, đi ăn sáng trước.

Đồ ăn sáng ở quán ăn ven đường nóng hổi. Mọi người ở huyện Lâm An đều có ký ức sâu đậm về các quán ăn sáng ven đường.

Sữa đậu nành trắng như tuyết sôi ùng ục trong thùng lớn, càng nấu càng thơm. Bánh bao mới ở trong nồi hấp trắng mập, mềm dẻo, bên trên lồng hấp bay ra khói trắng. Thanh âm bánh quẩy chiên xì xì thơm nức, mùi dầu hấp dẫn người đi đường phải dừng chân lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-411.html.]

Trình Dao Dao thích ăn bánh quẩy nhất. Đầu bếp để bột mì trên thớt, bỏ mảnh vải xô ẩm ướt bọc bột mì ra, sau đó lưu loát cắt thành miếng to bằng đầu ngón tay.  Tiếp theo lấy mảnh tre ép bột mì xuống rồi cho vào chảo dầu. Sau khi cho bột mì vào nồi, dầu sôi ùng ục nổi bọt, phát ra âm thanh xèo xèo, bột mì nhanh chóng phồng lên trôi lơ lửng. Bánh quẩy nhanh chóng phồng to, đầu bếp cầm đôi đũa rất dài lật bánh, bánh quẩy nở to ra, chuyển sang màu vàng nhạt, cuối cùng biến thành một cái bánh quẩy to màu vàng rực rỡ, đầu bếp vớt bán lên để vào rổ làm bằng lưới sắt cho chảy bớt dầu.

Trình Dao Dao nhìn chằm chằm bánh quẩy vừa ra lò, cô vội vàng gắp để vào đĩa, sau đó lấy thêm hai cái màn thầu và một cái bánh bao nóng hổi. Tạ Tam cũng cầm hai cốc sữa đậu nành đặt lên bàn, cầm đũa bắt đầu ăn.

Trình Dao Dao không kịp đợi cắn một miếng bánh quẩy, bánh quẩy xốp giòn dính dầu, bỏng đến nỗi cô suýt khóc to :  « Nóng, nóng, bỏng ! »

« Ăn từ từ thôi. » Tạ Tam bất đắc dĩ, cầm một cốc sữa đậu nành khuấy nguội rồi để trước mặt Trình Dao Dao : « Cốc này cho thêm đường. »

“Chia cho anh một nửa.” Trình Dao Dao  bẻ bánh quẩy thành hai nửa, một nửa cho Tạ Tam. Sữa đậu nành nguội lạnh, cô uống một ngụm, mùi vị thơm nức trơn trượt. Đầu năm nay, sữa đậu nành được say mịn, sau đó đun lâu trong nồi, mùi vị ngon hơn đời sau rất nhiều.

“Ăn nhanh lên, sau đó còn phải đi xử lý chuyện của bà nội.” Tạ Tam cắn một ngụm hơn nửa phần bánh quẩy, tiếp tục ăn bánh bao. Nhìn hắn ăn rất ngon, Trình Dao Dao thấy thế cũng ăn thêm được mấy miếng.

Một đôi năm nữ trẻ tuổi đẹp đẽ ngồi đối mặt ăn cơm cùng nhau, bầu không khí ngọt ngào làm người bên cạnh phải nhìn lại. Trong quán có rất nhiều người nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, không thể dời nổi mắt.

Trình Dao Dao đã sớm quen thế này, chỉ cười nói với Tạ Tam, hai người ăn uống vui vẻ. Nhưng người ngồi bàn khác lại không vui.

Ngô Man và mấy cô gái trong đoàn văn công đang ăn sáng, các cô đến đâu cũng là trung tâm chú ý của mọi người, Trình Dao Dao vừa đến lập tức cướp mất danh tiếng, cô tức giận buồn phiền.

Loading...