Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 400

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:28:12
Lượt xem: 26

Tạ Phi nói: “Có phải anh trai pha sữa dê đậm quá, Cường Cường khát mới uống nước bẩn.”

Tạ Tam đóng xong tấm ván gỗm chân dài lưu loát nhảy xuống, nói: “Trong bát của nó đầy nước, đấy là tật xấu.”

Bà Tạ xoa đầu Cường Cường nói: “Có chuyện gì vậy? Quai Quai của bà không khát nước sao vẫn giành nước của gà vậy?”

Bên trong nước và đồ ăn của gà có linh tuyền, mèo con có thể không thích sao? Trình Dao Dao chột dạ bóc quả ngân hạnh, nói: “Chắc mèo con thích uống nước ấm, từ sau để cháu lấy nước cho nó.”

Trong nhà, Trình Dao Dao rảnh rỗi nhất, bà Tạ đồng ý, ân cần dạy bảo Cường Cường: “Từ sau không được như vậy nữa, biết chưa?”

“Meo! Meo!” Cường Cường đạp chân ngắn, trên cái mặt béo tròn không biết sợ là gì.

Từ nay về sau, mỗi ngày Trình Dao Dao đều cho thêm ít linh tuyền trong bát nước của Cường Cường, mèo con không còn đi tranh giành thức ăn và nước của gà nữa. Nhưng tật xấu uống nước tắm vẫn không sửa được, trong nhà có đồ ăn mới mẻ gì, nó nhất định phải nếm thử, thân thể càng ngày càng tròn.

Qua vài ngày, người trong thôn đến hồ sen đào ngó sen, Trình Dao Dao cũng đi xem náo nhiệt, giờ cô mới hiểu lời bà Tạ có ý gì.

Bên trong mười mấy hồ sen lớn đầy lá sen khô héo tàn, rất có ý vị “Chỉ còn lá sen héo tàn nghe tiếng mưa rơi*”. Mặt nước dập dờn lấp lánh, ánh nắng ấm áp chiếu xuống những chỗ lạnh lẽo, đáy hồ đầy bùn đất sền sệt.

(Bài thơ: Ở đình họ Lạc nhớ Thôi Ung, Thôi Cổn

Tác giả: Lý Thương Ẩn

Hán việt:

Trúc ổ vô trần thuỷ hạm thanh,

Tương tư điều đệ cách trùng thành.

Thu âm bất tản sương phi vãn,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-400.html.]

Lưu đắc khô hà thính vũ thanh.

Giải nghĩa: Luỹ trúc không vương bụi, mái hiên xanh bên bờ nước,

Nhớ nhau ở chốn xa xôi cách trở thành trì.

Bóng thu râm mát không tan, sương bay hết,

Chỉ còn lá sen héo tàn nghe tiếng mưa.

Editor Erale dịch hộ bài thơ này )

Lâm Đại Phú cầm loa đứng trên tảng đá lớn, cười nói: “Mọi người, đã đến dịp đào ngó sen một năm một lần rồi! Năm nay vẫn quy định cũ, mỗi nhà chọn ra một người xuống hồ đào, đào được bao nhiêu là bản lĩnh của chính mình! Không đào được cũng không được khóc nhè!”

Nam nữ già trẻ gái trai trong thôn đứng xung quanh hồ sen, nghe vậy cười to. Mùa thu đông buồn tẻ kéo dài dằng dặc, đào ngó sen là một loại hoạt động giải trí hiếm thấy ở thôn Điềm Thủy, hơn nữa còn có thi đấu càng kí©h thí©ɧ lòng người.

Nhà nào cũng chọn ra thanh niên có thân hình cường tráng hoặc đàn ông có nhiều kinh nghiệm. Thời tiết lành lạnh, ai cũng cởi trần xắn ống quần xuống nước. Tạ Tam đương nhiên muốn xuống nước, những người khác cũng tranh nhau xuống nước như tranh sủi cảo, Tạ Tam còn đang đứng cởϊ áσ.

Trình Dao Dao ôm cái áo còn mang hơi ấm của hắn, nói: “Hóa ra mọi người giữ kín điều này nha! Anh có thể đào được nhiều ngó sen không?”

Đáy mắt Tạ Tam hiện lên ý cười: “Chỉ sợ em ăn không hết.”

“Hừ, nhanh xuống đi, những người khác bắt đầu đào rồi!” Trình Dao Dao vội vàng la lên.

Tạ Tam nở nụ cười, không nhanh không chậm xắn ống quần lên, lúc này mới xuống nước. Chân dài thẳng tắp cứng rắn giẫm trong bùn, nước không tới đầu gối, Tạ Tam không vội cúi người đào luôn mà đi vài bước chậm rãi, giống như đang xác định cái gì đó.

 

Loading...