Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 364

Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:09:31
Lượt xem: 49

Trình Dao Dao quay đầu nhìn hắn: “Dưa hấu của em sao vẫn chưa ra quả?”

Tạ Tam nói: “Không nhanh như vậy.”

“Không phải đâu.” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm nụ hoa nho nhỏ, mỗi ngày cô dùng nước linh tuyền tưới mầm dưa, không có chuyện chưa lớn nha.

Tạ Tam nghe thế thả búa xuống đi tới, cùng Trình Dao Dao nhìn một lát, nhổ mấy cây cỏ lớn bên cạnh mầm cây ra, sau đó lại nhổ một vòng rau xung quanh mầm dưa, cẩn thận xới tơi bùn đất: “Bị mất chất dinh dưỡng.”

Lúc này Trình Dao Dao mới hài lòng, lại chạy tới xem bí ngô nhỏ. Hoa bí rơi xuống, kết thành một quả bí nhỏ, hình dạng khác nhau, có tròn có dẹp, lớn thì bằng bàn tay, nhỏ thì bằng nắm đấm. Quả bí nào cũng được lót lá cây bên dưới, trên đỉnh đầu có mũ nhỏ làm bằng lá cây, tránh cho mấy quả bí bị phơi gió phơi nắng.

Bà Tạ đau lòng nói: “Dao Dao trồng dưa bên trong vườn rau xanh, Chiêu ca nhi cũng đi theo quấy rối! Nhổ nhiều rau mầm như vậy.”

Trình Dao Dao nói: “Dù sao đồ ăn cũng ăn không hết, chờ cháu trồng dưa chín, quả đầu tiền đưa cho bà ăn!”

Bà Tạ hừ cười nói: “Thôi đi, cháu trồng sao? Tiểu Phi tưới nước, Chiêu ca nhi nhổ cỏ bón phân, cháu chỉ cần há miệng ra.”

“Vậy… Vậy cháu trồng ra được bà đừng ăn!” Trình Dao Dao ấm ức ôm cánh tay.

Tạ Tam kéo cô đi rửa tay, nói: “Bà nội đùa em thôi, không được bĩu môi.”

Trình Dao Dao hất nước vào hắn.

Đang ồn ào, cửa cổng bỗng nhiên bị đập vang lên: “Chị Dao Dao! chị Dao Dao!”

Là tiếng của Lâm Vi Dân.

Trình Dao Dao kỳ quái nhìn Tạ Tam, chạy đi mở cổng: “Vi Dân sao em lại chạy đến đây?”

Lâm Vi Dân thở không ra hơi nói: “Người đàn bà hư hỏng trong thôn dính líu tới chị Dao Dao… Bà em… Bà em bảo em tới báo tin!”

“Cái gì?!” Trình Dao Dao không hiểu nổi: “Sao lại dính líu đến chị?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-364.html.]

Ánh mắt Tạ Tam run lên, hỏi Lâm Vi Dân: “Xảy ra chuyện gì?!”

Vóc dáng Tạ Tam cao lớn lạnh lùng, trẻ con trong thôn đều sợ hắn. Lâm Vi Dân bị dọa rụt cổ lại, Trình Dao Dao vội vàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, em nói từ từ.”

“Em em … Em cũng không biết!” Lâm Vi Dân gãi đầu: “Mẹ em không cho bọn em đi xem.”

Thấy Lâm Vi Dân không biết gì, Trình Dao Dao cho nó một nắm thanh mai rồi để Lâm Vi Dân về nhà.

Bà Tạ gấp gáp sắc mặt cũng thay đổi: “Có chuyện gì vậy? COn gái kiêng kị nhất là chuyện này ! »

Trình Dao Dao không cảm thấy gì: “Cháu cũng không biết nữa.”

Tạ Tam im lặng không nói, bà Tạ nhìn hắn, bỗng nhiên nói với Tạ Phi: “Tiểu Phi, cháu về phòng đi!”

Tạ Phi mặc dù lo lắng cũng đành phải ngoan ngoãn về phòng.

Bà Tạ giảm thấp thanh âm nói: “Tối qua các cháu… Tối qua các cháu làm gì?”

Đầu Trình Dao Dao ong một tiếng, ngay cả mang tai và má đều đỏ bừng.

Bà Tạ thấy thế càng lo lắng: “Hồ đồ! Chiêu ca nhi, bà đã nói với cháu bao nhiêu lần, không được…”

Tạ Tam giữ tay Trình Dao Dao, nói với bà Tạ: “Bà nội, tối hôm qua chúng cháu từ chuồng bò về không làm gì cả.”

Lúc này Trình Dao Dao mới phản ứng được lời bà Tạ nói là chuyện khác, lòng bình tĩnh lại, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bà Tạ lắc đầu: “Nói thật với bà. Bà đã trải qua nhiều chuyện, việc gì cũng gánh vác được! Các cháu hồ đồ làm sai chuyện, chúng ta trước tiên nói rõ ra!”

Trình Dao Dao dậm chân nói: “Thật sự không có! Hôm qua chúng cháu đến chuồng bò xem con dê nhỏ, mua sữa dê xong lập tức về. Trên đường… Đúng, trên đường gặp một cô gái nhỏ, chúng cháu tiện đường cùng nhau đi về.”

 

Loading...