Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 322

Cập nhật lúc: 2024-08-31 16:52:21
Lượt xem: 18

Tạ Phi liền khóc, siết c.h.ặ.t t.a.y Trình Dao Dao: “Không được, bên ngoài quá nguy hiểm, chị Dao Dao chị không thể đi!”

“Em nghe lời, đừng nói cho bà nội biết chị ra ngoài.” Trình Dao Dao cam đoan nói: “Em yên tâm, chị nhất định tìm được Tạ Tam!”

Tạ Phi chỉ lôi kéo tay Trình Dao Dao khóc, dùng sức lắc đầu.

Thế giới nho nhỏ của Tạ Phi được bà nội và anh trai dựng lên, về sau có thêm Trình Dao Dao. Bây giờ anh trai không rõ sống chết, bà nội lại ngã xuống, Trình Dao Dao muốn đi tìm, đơn giản là muốn mạng của cô.

Lâm Gia Tuấn đứng bên cạnh thúc giục: “Anh có đi hay không? Cô không đi tôi có thể đi rồi!”

“Tôi đi!” Trình Dao Dao bất chấp tất cả, dùng sức xoay tay lại, mặc áo mưa vọt vào trong mưa với Lâm Gia Tuấn.

Vừa ra khỏi cửa, gió lớn xen lẫn hạt mưa bay vào mặt, làm Trình Dao Dao không mở mắt ra nổi. Nước bùn trên đất tràn đến mắt cá chân, cuốn theo các loại cành khô, đất đá tới. Con người nhỏ bé bất lực trước sự giận dữ của thiên nhiên, Trình Dao Dao không biết vì sao mình kiên trì nổi, áo mưa không có tác dụng, quần áo trên người ướt sũng, gần như đi một bước trượt một bước, tập tễnh đi theo sau lưng Lâm Gia Tuấn.

Lâm Gia Tuấn cuối cùng kêu lên: “Ở ngay phía trước! Người trong thôn chúng ta đều ở phía trước, cô nhìn!”

Trình Dao Dao lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn. Phía trước lóe lên ánh sáng đèn pin, rất nhiều thôn dân quen thuộc hoặc xa lạ dầm mưa đào bùn đất.

Đó là đường núi từ thôn Điềm Thủy đi vào huyện. Con đường này một bên là dốc núi, một bên là ruộng bậc thang. Lúc này con đường bị đất đá trên núi chắn ngang kín mít.

Trình Dao Dao nắm chặt vạt áo, chỉ cảm thấy ngạt thở. Tạ Tam bị vùi ở bên dưới?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-322.html.]

Một người phụ nữ đang kêu khóc điên cuồng trên sườn núi, có mấy người bên cạnh kéo cô.

Lâm Gia Tuấn giải thích nói: “Lúc đó Tạ Tam đang cứu con của cô ấy, bây giờ đứa trẻ cũng bị vùi dưới đáy!”

Tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ xuyên qua màn mưa, xuyên qua thần kinh mỗi người. Trình Dao Dao cố gắng nhẫn nhịn không rơi nước mắt, không nhìn họ.

Lâm Gia Tuấn lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Anh tôi ở phía trước, đi hỏi chút tình hình. Cô cũng đừng để anh tôi phát hiện!”

Lâm Gia Tuấn dẫn Trình Dao Dao chạy đến bên người Lâm Gia Kỳ. Trình Dao Dao đội mũ áo mưa lên, vành nón kéo xuống thấp, không nhìn rõ thân phận nam hay nữ.

Lâm Gia Kỳ dầm mưa đứng bên cạnh dốc núi, gào thét chỉ huy thôn dân đào đất. Lâm Gia gọi mấy tiếng hắn mới nghe thấy, nói: “Em tới đây làm gì?!”

“Em đến giúp đỡ!” Lâm Gia Tuấn nói: “Anh, tình huống thế nào rồi?”

Lâm Gia Kỳ lắc đầu: “Lành ít dữ nhiều. Mưa càng ngày càng lớn, lại không đào được người, phải gọi các thôn dân rút lui, chờ mưa tạnh trở lại.”

Trình Dao Dao vội la lên: “Không đâu.”

Lâm Gia Tuấn vội khoát tay với cô. Ánh mắt Lâm Gia Kỳ sắc bén, đột nhiên nhìn về phía Trình Dao Dao, lại nhìn Lâm Gia Tuấn, đạp một phát lên người hắn: “Sao em lại dẫn cô ấy đến đây!”

“Anh đừng đánh anh ấy, là tôi muốn tới!” Trình Dao Dao vội vàng đi đến che Lâm Gia Tuấn, ngửa đầu nhìn Lâm Gia Kỳ.

 

Loading...