Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:05:43
Lượt xem: 59

Cuộc sống bình yên kéo dài một hai tuần, đến phiên Tạ gia chọn người đi trông dưa. Tạ Tam và đại đội trưởng thương lượng qua, Lâm Đại Phú chỉ nói với Tạ Tam, bây giờ Trình Dao Dao ở Tạ gia, Tạ Tam lại nhận được công việc lái máy kéo, khó tránh khỏi chọc người đỏ mắt, chịu ít thua thiệt coi như xong.

Bà Tạ lớn tuổi, tự nhiên không có khả năng để bà đi trông dưa ăn gió nằm sương. Tạ phi ngược lại xung phong nhận việc, nhưng từ trước đến giờa, cô luôn nhát gan, cửa cũng không ra, sao có thể để cô đi? Về phần Trình Dao Dao, một cô gái yếu ớt đến từ thành phố, người Tạ gia càng không nỡ để cô đi.

Trình Dao Dao thấy Tạ Tam nhíu chặt mày, cướp lời nói: “Dù sao cháu cũng chưa từng nhìn thấy ruộng dưa, để cháu đi đi! Ban đêm mang sách đến, cháu còn có thể dạy Tạ Tam mấy đề!”

Trình Dao Dao hiểu chuyện, khiến bà Tạ vừa đau lòng vừa áy náy. Cuối cùng vẫn là Tạ Tam quyết định, mang theo Trình Dao Dao đến ruộng dưa.

Dưa ở thôn Điềm Thủy chia làm 2 mảnh, một mảnh ở trên núi, một mảnh ở trong ruộng. Tạ gia bị phân đến ruộng dưa, ngay đầu thôn phía Tây.

Thời gian là 15 ngày, ánh trăng sáng giữa trời, tỏa ra ánh sáng xung quanh ruộng dưa. Dưa hấu tròn vo có hoa văn xanh, từng quả nằm bên trên bờ ruộng. Bên cạnh ruộng dưa là một con suối giống như dải dây lụa, tiếng nước chảy róc rách cùng âm thanh ếch kêu, ve kêu.

Gần ruộng dưa nhất có một cái lều đơn sơ, vô cùng đơn sơ, hai mảnh tre dựng thành hình tam giác làm đỉnh lều, bên trong lều chỉ có một cái giường tre đủ một người nằm, cung cấp cho người trông coi dưa nghỉ ngơi. Tạ Tam to cao như này, nằm xuống ngay cả chân cũng không có cách nào giãn ra.

Chiếu kia bẩn không nhìn ra màu sắc, cũng không biết có bao nhiêu người nằm qua, Trình Dao Dao c.h.ế.t cũng không chịu đi vào.

Trình Dao Dao chỉ nói mình không buồn ngủ, Tạ Tam liền trải áo choàng ngắn mình mang theo trên đất cho Trình Dao Dao ngồi. Lúc này gió mát phất phơ, Trình Dao Dao bôi dầu bạc hà, cũng không sợ muỗi đốt nữa.

Trình Dao Dao và Tạ Tam ngồi với nhau trên bờ ruộng, dưới ánh trăng, dùng nhánh cây viết lên cát mấy đề toán, là đề toán tiểu học. Mấy ngày nay Trình Dao Dao cũng lần lượt dạy Tạ Tam một số đề bài.

Tạ Tam nhăn lông mày suy tư, hắn đã tính ra đáp án của mấy đề này, chỉ là chưa từng đi học, không viết ra được quá trình giải đề. Trình Dao Dao sờ gương mặt nhỏ, bắt trước có hình có dáng: “Bạn học Tạ Tam, đề đơn giản như vậy cũng không biết, cô giáo phải phạt em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-290.html.]

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Trình Dao Dao lạnh lùng như băng, tươi đẹp như mận, nhìn Tạ Tam nghiêm khắc nói: “Đưa tay ra.”

Ai có thể từ chối cô? Tạ Tam lại gần bên cạnh mặt của cô, ngoan ngoãn duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Trình Dao Dao vung vẩy thước dạy học trong tay, đánh vào lòng bàn tay Tạ Tam. Bàn tay Tạ Tam đầy vết chai, không đau không ngứa, lông mày không nhíu một cái.

Trình Dao Dao còn đang đắc ý: “Biết sợ rồi sao? Cô dạy lại một lần cho trò, lại sai nữa phải đánh hai lần.”

Tạ Tam dạ, tùy theo Trình Dao Dao líu ríu giảng giải đề bài, đôi mắt từ đầu tới cuối không rời cô. Trình Dao Dao lại ra thêm mấy đề, Tạ Tam đúng một nửa, sai một nửa, lại bị cô đánh mấy lần.

Mà Trình Dao Dao phát hiện da Tạ Tam dày, cuối cùng tức hổn hển, hung hăng đánh hắn một cái, dù là Tạ Tam cũng phải hít khí lạnh, bắt được tay của cô: “Cô giáo, sai phải phạt, vậy làm đúng có được khen thưởng không?”

Hai chữ khen thưởng tăng thêm âm tiết, theo tiếng nói trầm thấp của Tạ Tam lọt vào tai, làm bên tai Trình Dao Dao bỗng nhiên yếu mềm. Cô nghĩ nghĩ: “Anh muốn khen thưởng cái gì?”

Tạ Tam nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi môi khẽ động, im lặng nói mấy chữ.

“Anh mơ đi!” Trình Dao Dao xù lông.

Vẻ mặt Tạ Tam hờ hững: “Em sợ thua?”

 

Loading...