Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:02:59
Lượt xem: 51

Ăn dưa xong, dọn dẹp hạt dưa và vỏ dưa vứt đi. Tạ Tam đổ nước lên mặt đất quét sạch, tránh nước dưa và vỏ dưa thu hút muỗi. Còn thừa nửa quả cất lại trong giếng.

Tạ Phi tắm xong về phòng đi ngủ, nhiệm vụ bê nước tắm cho Trình Dao Dao một lần nữa rơi xuống người Tạ Tam.

Trình Dao Dao cầm đèn dầu đi bên cạnh Tạ Tam, làm nũng nói : « Mấy ngày trước Tiểu Phi trông để em tắm rửa, nhưng em ấy đi ngủ sớm, lần nào em cũng phải tắm vội vàng. »

« … » Tạ Tam ép mình không nghĩ đến hình ảnh Trình Dao Dao tắm rửa, đến bao giờ cô mới biết rõ nguy hiểm, loại chuyện quá riêng tư này không nên nói với mình.

Nhất là khi… đơn độc ở với mình.

Bê nước vào xong, ngọn đèn soi sáng trong phòng, Tạ Tam đóng cửa phòng nói với Trình Dao Dao : « Tắm rửa từ từ, anh ở ngay bên ngoài cửa. »

« Vâng. » Trình Dao Dao nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng dần dần vang lên tiếng nước, Tạ Tam dựa vào cửa kiên nhẫn chờ. Hắn tắm rửa chỉ cần lấy chậu nước lạnh tắm một lúc là xong, Trình Dao Dao lại vô cùng yếu ớt, mỗi lần tắm rửa có thể tắm hơn nửa tiếng. Bây giờ trời còn nóng, chờ đến lúc trời lạnh, cũng không biết cô chịu thế nào.

Tạ Tam nhíu nhíu mày, trong lòng có chủ ý. Cửa phòng bị đẩy ra, hơi nóng xen lẫn mùi hương hoa hồng truyền tới, Trình Dao Dao đi ra, mặc một cái váy ngủ màu trắng, càng lộ rõ môi hồng răng trắng, làn da dưới ánh trăng trắng nõn chảy ra nước.

« Tắm xong rồi. » Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, giọt nước vương trên lông mi.

Tạ Tam « Ừm », lấy tay Trình Dao Dao đang dụi mắt xuống : “Buồn ngủ?”

“Vâng.” Trình Dao Dao dùng sức gật đầu, hôm nay vì đi đón Tạ Tam, cô hiếm khi dậy thật sớm, lại chơi đến bây giờ, không buồn ngủ mới lạ.

Tạ Tam nói: “Về phòng ngủ đi, anh thu dọn chỗ này cho.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-282.html.]

“Vâng…” Trình Dao Dao đáp có chút chần chờ, chậm rãi đi về cửa phòng mình, lại quay đầu nhìn Tạ Tam, nhỏ giọng nói: “Trong phòng có muỗi.”

“Đợi tý nữa anh lấy lá ngải cứu cho em.” Tạ Tam cũng không quay đầu lại.

Trình Dao Dao : “…!!!”

Trình Dao Dao hầm hừ nhào lên giường, không muốn nói chuyện.

Chờ Tạ Tam thu dọn phòng chứa đồ xong, cầm một nắm lá ngải cứu đã được đốt đi vào phòng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nằm sấp trên giường, sợi tóc đen nhánh xõa tung trên giường.

Tạ Tam lấy lá ngải cứu hun cẩn thận khắp nơi hẻo lánh trong phòng, cuối cùng đi đến bên giường, nhẹ giọng gọi: “Em Dao Dao?”

Trình Dao Dao không nhúc nhích, giống như ngủ thϊếp đi. Tư thế như vậy…muốn ép hỏng rồi. Tạ Tam nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lật người Trình Dao Dao lại, trong n.g.ự.c cô còn ôm gối tre nhỏ, hai mắt nhắm lại, môi đỏ hơi dẹp, vẻ mặt ủy khuất.

Tạ Tam nhìn chăm chú cô thật lâu, lâu đến mức lông mi Trình Dao Dao run run, giống như bươm bướm bị sợ hãi. Tạ Tam thấp giọng nói: “Ngủ rồi sao?”

Đôi mắt hoa đào bỗng nhiên mở ra, đối diện với ánh mắt không kịp che dấu ý cười của Tạ Tam, cô trở mình ngồi dậy, tức hổn hển đẩy mặt hắn ra: “Anh đi ra!”

Tạ Tam không đề phòng Trình Dao Dao trở mặt như lật sách, một bên giữ cô khóc lóc om sòm, một bên thấp giọng dụ dỗ nói: “Đừng giận, sao vậy?”

Biết rõ còn cố hỏi! Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận: “Anh đi ra!”

 

Loading...