Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 249: Ghép bàn

Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:41:36
Lượt xem: 48

Trình Dao Dao bừng tỉnh, giờ mới hiểu được những dấu vết kia lưu lại thế nào. Những đoạn ký ức mơ hồ cũng không phải là mơ, ở đâu ra sư tử lớn, từ đầu tới cuối là Sói đuôi to!

Trình Dao Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, vỗ tay Tạ Tam, mập mờ lên tiếng: “Anh… Anh dừng lại ưm…”

Tiếng nói Trình Dao Dao mềm nhũn bị nuốt hết lại giữa răng và môi, sức lực chống đẩy như mèo nhỏ, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, ngoại trừ lửa cháy thêm dầu cũng không có tác dụng gì.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cực nóng, chứa đựng tình cảm nồng nàn mà Trình Dao Dao chưa từng thấy rõ: “Dao Dao, anh sẽ lấy em.”

Trình Dao Dao chịu không nổi ánh mắt này, quay đầu đi chỗ khác, vùi mặt trên bả vai Tạ Tam. Vành tai và cổ đỏ ửng, mập mờ lầu bầu nói: “Ai muốn kết hôn với anh…”

 

Chuyện lấy chồng này, Trình Dao Dao chưa từng nghĩ tới. Trên miệng cô dữ dằn, cuối cùng cũng không tiếp tục làm ầm ĩ. Tạ Tam muốn để cô xuống, tay cô lại nắm chặt vạt áo Tạ Tam không chịu buông ra.

Hôm nay vừa tách ra, hai người lại không thể gặp nhau mấy ngày, hút nhiều dương khí chút mới bảo đảm an toàn. Trình Dao Dao nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái ghé vào vai Tạ Tam.

Sao Trình Dao Dao nhẹ như vậy, Tạ Tam dùng tay nâng cô lên, chỉ cảm thấy như đang ôm một con mèo con vừa kiêu ngạo vừa không nghe lời, con mèo này có da lông xinh đẹp, vừa kiêu căng vừa hay bắt bẻ, bỗng nhiên ngoan ngoãn chui vào trong n.g.ự.c hắn. Lòng Tạ Tam vừa mừng vừa lo, không biết yêu thương cô như nào mới tốt.

Trình Dao Dao nằm sấp trên bờ vai dày rộng của Tạ Tam, bị hắn nhẹ nhàng đong đưa như đứa trẻ, dỗ dành vuốt lông, có chút xấu hổ, cô tìm lời nói: “Sao anh biết em ở chợ đen?”

 

Tạ Tam ôm cô đến chỗ thoáng mát ở góc tường, nói: “Anh đến cung tiêu xã tìm nhưng không thấy em, liền đến chợ đen thử vận may. Về sau không cho phép em đến đây, biết không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-249-ghep-ban.html.]

Trình Dao Dao ủy khuất nói: “Nhưng em muốn bán đồ.” Cô âm thầm nắm chặt cánh tay, chỉ cần Tạ Tam mở miệng không cho cô bán, cô liền siết c.h.ế.t hắn.

Tạ Tam thở dài bên tai cô: “Về sau anh bán giúp em.”

“Thật?!” Trình Dao Dao ngẩng đầu, vui mừng nhìn đường cong gò má hắn: “Chúng ta cùng chia nha.”

“Anh không muốn tiền của em.” Tạ Tam nói: “Anh muốn em…”

Hắn cúi đầu nói câu gì đó bên tai Trình Dao Dao, Trình Dao Dao liếc xéo hắn, ánh mắt rung động, gương mặt ửng đỏ như say, còn cố gắng giữ bình tĩnh xì hắn: “Anh nghĩ hay lắm!”

Tạ Tam cười không nói.

Lá sen hút đủ dương khí, thoải mái lắc lư. Trình Dao Dao cũng lười biếng, một ngón tay cũng không muốn động, bỗng nhiên nghĩ ra: “Muốn ôm lên như lần trước.”

 

Tạ Tam không hiểu: “Ôm thế nào?”

Trình Dao Dao lẩm bẩm, mũi chân nhẹ nhàng đá hắn: “Nâng cao cao!”

Tạ Tam hiểu được, không tốn chút lực nâng cô cao lên, giống như bế em gái 3 tuổi ôm cô chậm rãi đi đi lại lại. Trình Dao Dao ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn qua hoa Tử Đằng bò đầy tường thư viện và tường rào quấn đầy dây thường xuân, nhìn vào bên trong.

Tầng hai của thư viện lợp gạch đỏ mang phong cách Giang Tô và Tô Châu, rất yên tĩnh, mấy ô cửa sổ bị nứt ra cũng không có ai tu sửa, trên hành lang đầy lá khô và tro bụi, rõ ràng lâu rồi không có ai quản lý.

Loading...