Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 247

Cập nhật lúc: 2024-08-31 13:41:04
Lượt xem: 21

“Em đáp ứng với anh rất nhiều chuyện, em không nhớ rõ là chuyện nào.” Trình Dao Dao gấp khăn tay nhỏ lại, thoải mái nói.

Tạ Tam nói đâu ra đấy: “Lần trước em đáp ứng anh sẽ ngoan, không gây chuyện. Một mình em chạy tới chợ đen, đây là ngoan sao?”

Ánh mắt Trình Dao Dao run rẩy, vẻ kiêu ngạo lập tức giảm thấp, lẩm bẩm nói: “Em đang kiếm tiền. Anh nhìn xem, em vừa kiếm lời hơn 20 đồng đó.”

Cô nhét ví nhỏ vào tay Tạ Tam, ví nhỏ vải lụa màu xanh, nhẹ nhàng bóp, bên trong đầy tiền giấy.

Tạ Tam bắt được tin tức chuẩn xác: “Em còn bán cho người khác rồi?”

“…” Trình Dao Dao nghẹn lời, nghĩ nghĩ nhìn trái phải nói: “Có tiền có thể mua lương thực tinh, còn có thể mua quần áo mới cho bà nội và Tiểu Phi, còn có anh, anh cũng phải đổi quần áo mới.”

Tạ Tam im lặng thật lâu không nói gì, để ví nhỏ lại trong tay Trình Dao Dao, nắm chặt: “Đây là tiền của em, cất kỹ vào.”

Bàn tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn, non mịn. Tay Tạ Tam thô ráp miễn cưỡng bao lấy cô, hai người mấy ngày nay chưa từng tiếp xúc thân mật, dương khí cuồn cuộn chui vào trong người, lá sen vui sướиɠ giãn ra.

Bàn tay thô ráp đầy vết chai có lực, lúc cọ vào mu bàn tay giống như dòng điện kí©h thí©ɧ, làm trong đầu Trình Dao Dao hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái. Thân thể lăn lộn trên giường lớn, váy cuốn lên, sư tử lớn sờ vuốt cô,… Còn có dấu hôn và dấu tay trước n.g.ự.c và dấu răng trên mu bàn chân.

Gương mặt Trình Dao Dao bỗng nhiên nóng bỏng, rút tay trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-247.html.]

Tạ Tam thấy bàn tay mềm mại đang giãy dụa trong tay mình, lấy lại tinh thần, thấy hai má Trình Dao Dao đỏ ửng, ánh mắt như say, m.á.u trong người lập tức sôi lên, giọng nói khàn khàn: “Dao Dao, em…”

Trình Dao Dao hừ một tiếng, quay lưng nhìn chằm chằm bức tường. Phía sau có một l*иg n.g.ự.c nóng hừng hực dán lên, Trình Dao Dao lại bị hù dọa, mạnh mẽ xoay người né tránh.

Phía sau chính là bờ tường, cô dựa vào bờ tường thô ráp đằng sau, trừng mắt nhìn Tạ Tam: “Anh… Anh đi ra! Em còn đang tức giận đó!”

Cuối cùng cô nhớ ra bản thân còn đang tức giận Tạ Tam, thù mới hận cũ nổi lên, bàn tay cô chạm vào cơ n.g.ự.c của Tạ Tam đẩy về sau. Sức lực như mèo con, cào vào chỗ ngứa nhất trong lòng.

Cơ thể mềm mại gần ngay trước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng xinh đẹp, tự mình cho rằng rất hung dữ nhưng thực ra lại không có chút lực uy hϊếp nào trừng mắt, làm người càng muốn hung hăng bắt nạt cô.

Cũng chỉ có Tạ Tam, nghe lời lùi về sau, giống như con cún lớn thuần phục, giải thích chuyện vừa rồi: “Vừa rồi anh không hung dữ với em.”

Trình Dao Dao nói: “Anh có.”

Tạ Tam phủ nhận: “Anh không có.”

Trình Dao Dao ngang như cua giẫm chân: “Bây giờ anh còn mạnh miệng!”

“…” Môi Tạ tam giật giật, mím chặt, không lên tiếng.

 

Loading...