Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 241

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:27:26
Lượt xem: 42

Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Trách không được vừa rồi nhân viên công tác ngoài cửa hỏi tôi đến báo danh phải không. Các anh đang tuyển người sao?”

Trần Dũng hơi suy nghĩ, nhìn Trình Dao Dao từ trên xuống dưới: “Đừng nói, cô có thể tới báo danh! Đồng chí Trình, dáng người cô rất cao, tư thế cũng tốt, trước kia học múa sao?”

“Học qua.” Trình Dao Dao khá tự tin, đời trước cô học qua mấy loại vũ đạo, ngay cả múa cột cũng học, nguyên chủ khí còn bé cũng học qua điệu nhảy dân tộc một thời gian dài.

Trần Dũng kích động nói: “Vậy cô có thể tới báo danh!”

“Nhưng tôi là thanh niên trí thức.” Trình Dao Dao nói.

Trần Dũng càng nói càng cảm thấy có thể thực hiện, nói: “Điều kiện tuyển người của nhà văn hóa chúng tôi rất rộng, chỉ cần điều kiện ngoại hình tốt, có nền tảng căn bản về múa, còn điều kiện khác có thể nới lỏng.”

Trần Dũng có một câu không nói ra, Trình Dao Dao có khuôn mặt xinh đẹp như này, những điều kiện khác đều có thể nhượng bộ vô điều kiện vì cô.

Trình Dao Dao hơi chút ngoài ý muốn: “Cái này à, tôi chưa từng không có suy nghĩ tới.”

Trình Dao Dao nhìn chăm chằm lá trà trong chén, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi mờ mịt, nốt ruồi dưới đáy mắt vô cùng xinh đẹp.

Bông hoa phú quý trong nhân gian này sao có thể cam tâm cả đời cắm rễ ở nông thôn? Trần Dũng thay cô suy nghĩ, nói: “Thanh niên trí thức các cô ở nông thôn rất vất vả, nếu được tuyển chọn, về sau có thể ăn lương thực cao cấp, còn có thể chuyển vào huyện ở. Về sau, hộ khẩu ở trong huyện, không cần cả đời cắm rễ ở nông thôn, còn lo lắng cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-241.html.]

Còn lo lắng cái gì? Trước mắt hiện ra gương mặt Tạ Tam, Trình Dao Dao chậm rãi cắn môi. Tạ Tam còn chưa cho mình một câu trả lời hợp lý đâu, bà Tạ đã đồng ý với cô, để cô nhặt trứng gà, còn có Tạ Phi, Tạ Phi chờ cô mua vải về nhà may quần áo.

Trần Dũng ở nhà văn hóa làm mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không có hứng thú với đoàn văn công, ngược lại thành anh ngồi đây cầu cô.

Trần Dũng không làm gì được, tìm một tờ phiếu báo danh đưa cô: “Báo danh chỉ cần đi qua sân khấu, chủ yếu là nhìn khuôn mặt và tố chất của mọi người. Cô là thanh niên trí thức, thẩm tra chính trị hơn phân nửa không có vấn đề.”

Trong bọc của Trình Dao Dao có thêm một tờ phiếu báo danh. Trần Dũng tự mình đưa Trình Dao Dao ra, đi đến cửa còn nói liên miên: “Cô suy nghĩ kỹ lại, hạn báo danh hết ngày mai. Lần này chỉ có ba danh ngạch, chỉ cần cô gật đầu, danh ngạch này tuyệt đối là của cô!”

Bên ngoài ánh nắng chói mắt, Trình Dao Dao đưa tay che mắt, đi xuống bậc thang, bị người va vào: “Ai nha!”

Trình Dao Dao lảo đảo, mắt cá chân cọ xát vào bậc thang, đau nhức nhối. Cô liếc mắt nhìn, một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu nâu vàng như không có việc gì đứng ở kia, khóe môi cười lạnh còn chưa kịp thu lại.

Trình Dao Dao nổi giận: “Sao cô đ.â.m vào tôi?”

“Ai đ.â.m vào cô? Tự mình đi đường không cẩn thận.” Cô gái kia ôm cánh tay, cười lạnh nhìn cô: “Đi cửa sau cho rằng mình nhất định được chọn, xương cốt gầy yếu, khó trách đi đường ngã nhào.”

Một cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Ngô Man, đừng nói nữa.”

Một cô gái bôi son cũng nói: “Đừng nói cái gì, chúng ta tận mắt nhìn thấy cô ta đi cửa sau, dám làm cũng đừng sợ người khác nói!”

 

Loading...