Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 224

Cập nhật lúc: 2024-08-31 04:19:59
Lượt xem: 65

“Em ăn cái gì cũng đều nói ngon.” Trình Dao Dao tự nếm thử, hương vị rất ngon, mặn ngọt đủ cả, hương vị mặn một chút, để ăn với cơm.

Tạ Phi cười nói: “Thật sự ăn rất ngon nha, anh em nhất định thích ăn!”

Trong sân, bà Tạ vừa thu dọn vừa nhìn cổng chằm chằm, có chút lo lắng.

Mấy giờ rồi, sao Tạ Tam vẫn chưa về?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cổng sân được người đẩy ra, sắc mặt Tạ Tam hiếm khi khẩn trương: “Bà nội, Dao Dao về rồi sao?!”

Bà Tạ nói: “Đang ở trong phòng bếp, về từ sớm rồi. Cháu sao vậy?”

Tạ Tam không để ý trả lời, nhanh chân đi đến cửa phòng bếp, thấy Trình Dao Dao xinh đẹp đứng ở bên bếp lò, trái tim nặng nề trở về bình thường.

Bà Tạ theo tới, kinh ngạc nói: “Chiêu ca nhi, sao cả người đầy mồ hôi thế? Không phải hai cháu cùng đi ra ngoài sao?”

“…” Tạ Tam còn chưa kịp trả lời, Trình Dao Dao tranh nói: “Đúng ạ, cháu nhìn thấy anh ấy đang nói chuyện với người ta, không để ý tới cháu, nên cháu tự mình về.”

Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi, nhìn cả người đầy mồ hôi của cháu này, nhanh đi rửa mặt còn ăn cơm.”

Tạ Tam nói: “Không kịp rồi. Cháu phải đi nhờ xe vào huyện.”

Trình Dao Dao dừng lại, mắt nhìn đồng hồ, đã 10h50. Cô về hơn nửa tiếng rồi, Tạ Tam đều ở bên ngoài tìm cô? Quá ngốc rồi?

Tạ Phi và bà Tạ đều vội vàng vây quanh Tạ Tam nói: “Sao nhanh như vậy? Cơm cũng chưa ăn! Dao Dao còn đặc biệt hấp bánh bao cho cháu.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm nói: “Sắp xếp gọn lại để ăn trên đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-224.html.]

“Đúng đúng đúng.” Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi cháu chờ một chút, lập tức xong!”

Tạ Phi và bà Tạ nhanh nhẹn, dùng giấy dầu gói kỹ bánh bao nóng hổi trắng bóc, đựng ve sầu xào vào hộp cơm, thêm nước thanh mai và thanh mai khô, sắp xếp gọn lại.

Tạ Tam thay xong quần áo đi ra, bà Tạ đưa túi đồ nhét vào trong n.g.ự.c hắn: “Đến, Chiêu ca nhi, mang hết đi. Lượng cơm của cháu lớn, đêm đói thì ăn một chút! Không thì ở nhà ăn chút gì rồi đi?”

“Không còn kịp rồi, phải đuổi theo xe.” Tạ Tam cầm đồ đi ra ngoài, ánh mắt lại nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao đứng ở cửa phòng bếp, vừa đối diện với ánh mắt Tạ Tam liền quay mặt đi, hầm hừ.

Tạ Tam nhìn kỹ cô, bất đắc dĩ bà Tạ nói liên miên dặn dò hắn rất nhiều chuyện, đành phải đi theo bà Tạ ra cửa.

Tạ Tam đi học lái xe, đối với Tạ gia và Tạ Tam là một chuyện quan trọng có ý nghĩa. Trong lòng bà Tạ có rất nhiều chuyện, lúc nói ra miệng chỉ còn lời dặn dò chất phác nhất: “…Đi học phải dùng tâm, nhưng cũng đừng quá sức, thân thể quan trọng hơn. Lúc nghỉ phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng nhận thêm việc làm. Bà không cần cái khác, chỉ cần cháu bình an, ha?”

Hai người đi đến cửa ngõ, Tạ Phi đuổi theo nhét bình tương vào trong n.g.ự.c Tạ Tam, thở không ra hơi: “Suýt nữa… Suýt nữa quên mất cái này. Đây là nấm tương chị Dao Dao làm!”

Mắt Tạ Tam nhìn về phía sau Tạ Phi, không có một ai.

Tạ Phi nói: “Chị đang ở trong nhà.”

Mắt Tạ Tam ảm đạm xuống, hai đầu lông mày có chút mất mác không trốn qua được mắt bà Tạ. Bà Tạ nói: “Vừa rồi về nhà liền tức giận bĩu môi, có phải nó bỏ cháu lén trở về phải không?”

“Không có.” Tạ Tam bỏ nấm tương vào trong túi.

Bà Tạ nói: “Cháu còn giấu diếm thay nó! Nó trở về hơn nửa tiếng cháu mới về, có phải ở bên ngoài tìm nó không?”

Môi Tạ Tam giật giật, nói: “Em ấy yếu ớt, bà đừng nói em ấy.”

 

Loading...