Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-08-31 04:19:01
Lượt xem: 47

Ánh mắt Trình Dao Dao khẽ run, gương mặt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Tạ Tam không nói gì. Tạ Tam nhìn đôi môi đỏ như hoa hồng của cô, chân thành nói: “Em đợi anh. Chờ anh về, anh sẽ giúp em làm việc.”

“Anh sẽ kiếm tiền, không để em chịu khổ.”

“Anh sẽ yêu thương em.”

Một câu nối tiếp một câu, tiếng nói kiên định càng ngày càng thấp, câu cuối cùng dán vào bên tai Trình Dao Dao. Hơi thở nóng hổi ngay bên tai Trình Dao Dao, vành tai nhỏ nhắn trắng mềm ửng đỏ dưới ánh chăm chú của hắn, nhìn vô cùng ngon miệng, làm cho người muốn ngậm vào nếm thử.

Hai chân Trình Dao Dao muốn nhũn ra, nắm lấy vạt áo Tạ Tam, nhỏ giọng nói: “Những người kia chỉ là đứa nhỏ nha…”

“Đứa nhỏ cũng không được.” Tạ Tam không chút do dự.

Trình Dao Dao thấy hầu kết của Tạ Tam nhúc nhích, hô hấp trở nên gấp rút.

Lá sen lại bắt đầu không yên. Trình Dao Dao nghĩ, nếu không tại sao cô lại muốn Tạ Tam hôn mình?

Nhưng đến cuối cùng Tạ Tam cũng không hôn cô.

Tạ Tam làm việc gì cũng vừa nhanh vừa tốt, một lát sau đã nhặt được đầy một hộp xác ve, lại bắt đầu bắt ve sầu.

Thời gian bắt ve sầu tốt nhất là buổi tối, nhưng ánh nắng mặt trời không chiếu vào rừng cây này, ve sầu không thấy ánh mặt trời, cũng tranh nhau chen lấn chui lên mặt đất.

Xung quanh rễ cây trên mặt đất có rất nhiều lỗ rỗng, có lớn có nhỏ. Một con ve sầu sẽ đào mấy cái động, Tạ Tam có rất nhiều kinh nghiệm, đào một cái lỗ rất chuẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-220.html.]

Trình Dao Dao khóc thút thít nhìn những con ve sầu kia, thực sự cô không muốn ve sầu một chút nào! Nhưng thấy Tạ Tam không biểu hiện gì, trong mắt lại lộ thần sắc muốn hiến vật quý, cô cũng chỉ đành hào phóng khen ngợi và nở nụ cười ngọt ngào.

Tạ Tam được cổ vũ càng hăng hái, bắt được một giỏ ve sầu còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục đào tiếp.

Trình Dao Dao vội nói: “Lâu lắm không ăn nấm rồi, em muốn ăn nấm.”

“Được.” Tạ Tam không nói hai lời, lúc này mới đậy nắp giỏ ve sầu lại: “Bên trong kia có một mảnh nấm gà tung, anh đi hái chút.”

Trình Dao Dao muốn đi theo, Tạ Tam lại nói: “Bên trong có rất nhiều muỗi. Em chờ ở đây, ngoan chút, đừng chạy lung tung. Có việc gọi anh.”

“Em sẽ không chạy loạn, em cũng không phải lần đầu tiên hái nấm!” Trình Dao Dao nâng cằm nhỏ lên.

Tạ Tam không tin, nhìn cô một cái, lúc này mới mang giỏ vào sâu trong rừng.

Trình Dao Dao một mình lắc lư trong rừng, tìm xác ve trên cây. Một vùng xác ve chưa bị ai nhặt qua, Trình Dao Dao tự mình ngo ngoe cũng nhặt được 2,3 lạng. Bận rộn như vậy hết một ngày, cũng có thể kiếm được 1 đồng tiền, có lời hơn làm việc ngoài ruộng nhiều.

Trình Dao Dao đang tìm xác ve, bên ngoài rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, nghe thanh âm giống như một nam một nữ.

“A Yến, anh chờ em với, em không đi nổi nữa…”

Trong đầu Trình Dao Dao hiện ra 4 chữ: Oan gia ngõ hẹp.

Trình Nặc Nặc vẫn nói giọng nũng nịu e sợ như vậy, tiếng nói không biết vì sao lại có chút thô ráp, giống như rất lâu rồi không uống nước, nghe không hài hòa chút nào.

Loading...