Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:15:55
Lượt xem: 64

Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi nóng, hơi thở chính gốc, nồng đậm gần trong gang tấc. Trình Dao Dao lần theo mùi vị làm cô mê muội, duỗi đầu lưỡi ra, như mèo con liếʍ liếʍ.

Hết thảy im lặng dừng lại.

Tạ Tam nằm sấp trên người Trình Dao Dao, mồ hôi trên tấm lưng rộng lớn nhấp nhô, trái tim trong l*иg n.g.ự.c dính lấy nhau đập điên cuồng, tần suất dần dần đồng đều. Hắn kéo tấm thảm qua quấn chặt Trình Dao Dao, một phen vừa rồi là giấc mơ điên cuồng nhất, mùi hương ướŧ áŧ nghĩ đến mà kinh sợ, hắn có thể nhịn được một bước cuối cùng này, có thể nói là thánh nhân.

Sợi tóc đen nhánh của Trình Dao Dao dính một bên trên mặt, môi bị hôn xinh đẹp ướŧ áŧ, đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng hắn, khuôn mặt vô tội như trẻ con không biết đã xảy ra chuyện gì.

Môi Tạ Tam dán vào trán cô, trân trọng hôn cô: “Dao Dao, chờ anh… chờ anh cưới em qua cửa, anh sẽ yêu* em thật nhiều.”

(Yêu này cái việc cuối cùng chưa làm đó ^^)

Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói khàn khàn mơ hồ, m.á.u nóng khắp người lại bắt đầu sôi trào.

Đôi mắt hoa đào chứa nhiều tình cảm của Trình Dao Dao chớp chớp, ánh mặt dần có tiêu cự: “Ừm… Nóng quá…”

Cả người cô sền sệt, nóng đến nỗi mồ hôi chảy xuống dưới, cảm giác cháy bỏng trong n.g.ự.c lại được quét sạch sành sanh, vô cùng dễ chịu. Cô không khỏi vươn tay, vòng lấy người bên trên.

Bên tai có tiếng nói nặng nề dỗ cô: “Ngoan, anh đưa em về phòng.”

Trình Dao Dao nằm trong l*иg n.g.ự.c rộng lớn ấm áp, dần dần buông lỏng, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy mình được người ôm, xuyên thẳng qua ngôi nhà cũ kỹ. Gió đêm quét qua mái tóc như tơ lụa của cô, mắt cá chân và bả vai trần trụi, làm cô co rúm lại, càng ôm sát cái cổ người kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-210.html.]

Một màn này giống như mơ cũng không phải mơ, tiếng bước chân rất nhỏ từ bên trong phòng Tạ Tam một đường hướng đến cửa phòng Trình Dao Dao.

Cửa gỗ nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra một tiếng vang, ở trong đêm yên tĩnh hết sức chói tai. Trong phòng bà Tạ bỗng nhiên vang lên hai tiếng ho khan, cánh tay ôm lấy cô lập tức siết chặt.

Một lát sau, Trình Dao Dao cảm giác mình được đặt trên chiếu mát lạnh, cô lập tức phát ra âm thanh bất mãn lẩm bẩm, ôm chặt cổ người kia không thả: “Đừng ân…”

Một đôi tay dịu dàng lại kiên định kéo hai tay cô xuống, tiếng nói trầm thấp dỗ dành bên tai: “Ngoan.”

“Không muốn ngoan…” Trình Dao Dao mơ màng mở mắt, đối mắt với một đôi mắt hẹp dài thâm thúy: “Anh về rồi?”

Trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái nhà, chiếu sáng một góc giường. Trình Dao Dao thấy Tạ Tam xuất hiện bên giường mình, cũng không kinh sợ, chỉ rất vui, giống như hết thảy đều vô cùng tự nhiên.

Tạ Tam dừng lại, Trình Dao Dao còn đưa tay ôm lấy bàn tay hắn, khuôn mặt xinh đỏ ửng còn chưa giảm, đôi mắt khờ dại hỏi hắn: “Anh về bao lâu rồi?”

…Phản ứng giống lần ở trên cầu. Rõ ràng là cô chủ động quấn lấy mình muốn hôn, sau đó lại làm bộ mặt vô tội.

Bao yếu ớt đang thẹn thùng.

Trong lòng Tạ Tam mềm thành một vũng nước, nghe thanh âm như trẻ con của cô, cũng không vạch trần cô: “Mới trở về. Có một xâu thịt heo, sợ để hỏng, trở lại trong đêm.”

 

Loading...