Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 202

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:13:31
Lượt xem: 27

Bọn nhỏ lại bắt đầu tìm một loại món ăn ngon khác: ve sầu.

Rễ cây ở sát mặt đất sẽ xuất hiện những lỗ thủng lớn nhỏ, những lỗ thủng này chính là cửa hang để ve sầu chui ra. Ve sầu bò dọc theo rễ cây chậm rãi trèo lên trên, còn không trèo được bao xa, liền bị bọn nhỏ bắt được.

Mỗi một con ve sầu đều to bằng ngón tay cái, lớn lên giống như dế nhũi, dính bùn đất, quá dọa người.

 

Bọn nhỏ bắt được ve sầu, giống như hiến vật quý đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lạnh sống lưng, nụ cười cứng ngắc: “Em… Các em giữ lại ăn đi.”

“Cái này ăn ngon lắm! Cho chị!”

“Chị Dao Dao, em cũng bắt được, em cho chị!”

“Em bắt được nhiều nhất, chị nhìn xem!”

Bàn tay nhỏ bụi bẩn nắm một đống ve sầu, tranh nhau chen lấn duỗi tới trước mặt Trình Dao Dao. Trình Dao Dao muốn khóc lên: “Được được được! Các em tìm thứ gì để nó gọn vào, đừng để nó bò lên người chị!”

Lâm Vi Dân cống hiến cái giỏ của mình, để hết ve sầu vào, lại đem cái nắp đậy lại.

Lúc này Trình Dao Dao mới duỗi hai ngón tay nhỏ trắng nõn lấy cái giỏ, lại ra mệnh lệnh bảo nhóm trẻ con: “Các em đi rửa sạch tay đi.”

“Vâng ạ!” Những đứa trẻ này bình thường ở trong nhà, bố mẹ làm sao tận tâm chỉ bảo, cũng không nhớ rửa tay, thấy Trình Dao Dao nói như vậy, đều chạy đến bờ sông cẩn thậ chà xát rửa sạch tay nhỏ của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-202.html.]

Trình Dao Dao còn muốn kiểm tra từng người: “Không được, bên trong móng tay của em còn đầy bùn này!”

“Còn em nữa, em xem đằng sau của em còn đen này!”

Thiết Đản tay ngắn, Trình Dao Dao ngồi xổm bên cạnh rửa tay cho bé, tỉ mỉ rửa sạch bùn đát trong móng tay của bé.

Những đứa trẻ khác nhìn thấy, cũng liều mạng rửa sạch bàn tay nhỏ bị bẩn của mình, mu bàn tay đều rửa đỏ cả lên.

Trình Dao Dao đặc biệt khen ngợi Minh Minh: “Các em nhìn Minh Minh này, vệ sinh rất sạch! Các em phải học tập em ấy!”

Minh Minh kích động gương mặt đỏ bừng, lưng không tự chủ đứng thẳng lên. Những đứa trẻ khác không phục nhìn tay Minh Minh, cuối cùng uể oải phát hiện, Minh Minh hoàn toàn sạch hơn mình, rất sạch.

Trình Dao Dao nhìn xác ve và ve sầu, có chút dở khóc dở cười, cô muốn lấy xác ve về bán, nhưng những xác ve này đều là bọn nhỏ tìm cho cô, cô không thể không biết xấu hổ tự mình độc chiếm.

Khi còn bé, Trình Dao Dao ở nhà ông bà ngoại cũng quen biết ít người bạn nhỏ nông thôn, lúc đó một cân xác ve bán được mười đồng tiền, bạn nhỏ có gia cảnh khó khăn sẽ tìm xác ve trong mùa hè, có thể kiếm tiền trả học phí cho mình.

Trình Dao Dao hỏi Cẩu Đản: “Các em bán xác ve bao nhiêu tiền một cân?”

Cẩu Đản gật gù đắc ý: “Xác ve phải vào huyện mới bán được. Chúng em đều bán cho người bán hàng rong, đổi kẹo mạch nha ăn.”

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ: “Qua mấy ngày nữa chị vào huyện đi hỏi cung tiêu xã mua bao nhiêu tiền một cân.”

Cẩu Đản không nhịn được: “Cho chị thì chị cầm lấy! Xác ve này rất nhiều, ngày mai đến có thể bắt nhiều hơn!”

Loading...