Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 193

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:10:01
Lượt xem: 74

“…” Tạ Tam để giỏ trong tay xuống: “Anh quên, anh đốt đèn dầu cho em.”

Tạ Tam tìm đèn dầu và cây nến tới. Nông dân khi tắm không ai đốt đèn cả, hơn nữa phòng tắm nhà bọn họ có cửa sổ trên mái nhà, ánh trăng chiếu xuống có thể thấy rõ.

Nhưng Trình Dao Dao vẫn không động đậy, lẩm bẩm nhìn đầu ngón chân đi dép lê của mình. Đầu ngón chân nhỏ nhắn mượt mà bất an vặn vẹo: “… Còn có con muỗi và thạch sùng.”

Dựa vào tâm mà nói, điều kiện phòng tắm nhà Tạ Tam không biết tốt hơn chỗ ký túc xá thanh niên trí thức bao nhiêu lần. Chỉ là phòng tắm để lâu ướŧ áŧ, bờ tường gần mặt đất là nơi hẻo lánh lý tưởng đầy rêu xanh, có muỗi tự nhiên không cần phải nói, còn đưa tới thạch sùng ăn muỗi.

Vừa rồi Trình Dao Dao treo quần áo, ngẩng đầu liền thấy một con thạch sùng, dọa cô suýt nữa kêu thành tiếng.

Cô nghe thấy Tạ Tam khẽ thở dài: “Tắm ở phòng chứa đồ được không?”

Trình Dao Dao nói: “Được chứ? Có thể làm nền nhà ướt không?”

“Không sao.” Tạ Tam nói: “Anh bê nước mang ra trước đã.”

Phòng chứa đồ là một cái phòng trống, mặt đất xây gạch xanh và vách tường sạch sẽ. Chỉ là bên trong nơi hẻo lánh này để chút đồ vật linh tinh, có tấm ván gỗ, áo mưa, giỏ trúc và chút thảo dược năm xưa, tỏa ra mùi thơm cổ xưa kham khổ.

Tạ Tam bê hai thùng nước vào bên trong phòng chứa đồ, lại chuyển đến hai cái ghế, một cái để quần áo sạch, một cái để chậu rửa mặt.

Đền dầu và cây nến đều cháy lên, bên trong phòng chứa đồ chứa ánh đèn mờ nhạt.

Trình Dao Dao kiễng chân, giống như mèo con cảnh giác nhìn xung quanh phòng, kiểm tra xem có muỗi và thạch sùng hay không.

Tạ Tam thấp giọng nói: “Trong phòng treo thảo dược, không có muỗi.”

“Vậy được rồi, anh ra ngoài đi, em muốn tắm.” Trình Dao Dao qua sông rút cầu, đuổi Tạ Tam ra ngoài.

Tạ Tam đi tới cửa, cô đi theo đóng cửa, nhưng lại ghé vào khe cửa nói với hắn: “Em… Anh… Anh muốn đi ngủ sao?”

“Vẫn chưa.” Tạ Tam nói.

Động tác đóng cửa của Trình Dao Dao chần chờ, đôi mắt hoa đào muốn nói lại thôi nhìn hắn, miệng nhỏ có xu thế bẹp xuống.

Trong lòng Tạ Tam hiểu ra, kịp phản ứng nói: “Anh ở ngay cửa ra vào.”

“Cũng không cho phép anh nhìn lén!” Trình Dao Dao lập tức có tinh thần, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tạ Tam còn nghe thấy tiếng cài chốt cửa ở bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-193.html.]

Thực sự cho rằng mình sẽ nhìn lén sao?

Tạ Tam mang giỏ tới, tự vào cạnh cửa, dùng bàn tay khéo léo giũa viền giỏ, giũa những đường cong sắc bén khó giải quyết sáng loáng.

Trong phòng truyền đế thanh âm huyên náo, lần đầu tiên Tạ Tam phát hiện thính giác của mình tốt như vậy. Quần áo cởi ra rơi xuống đất, bàn tay vung lên bọt nước, giọt nước hôn qua da thịt rơi trên mặt đất.

Ngón tay đau nhức, Tạ Tam lấy lại tinh thần, là cái giũa nghiêng cắt vào thịt, một vết cắt không sâu không cạn.

Giỏ rơi xuống đất, Tạ Tam giữ ngón tay, mới giật mình thấy cả người đầy mồ hôi nóng.

Máu liên tục nhỏ giọt xuống, Tạ Tam muốn tìm thứ gì buộc lại vết thương, lại sợ mình ra ngoài Trình Dao Dao sẽ sợ. Đang chần chờ, đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái trong phòng, giống như tiếng xà phòng tuột tay rơi vào trong chậu rửa mặt.

Mơ hồ còn nghe thấy thanh âm như khóc như không của Trình Dao Dao.

“Sao vậy?” Tạ Tam run lên, tựa vào cửa thấp giọng hỏi.

Trình Dao Dao không trả lời, im lặng quỷ dị.

Tạ Ba dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa, đè thấp tiếng nghiêm túc gọi: “Dao Dao?”

Mơ hồ mềm mại, Trình Dao Dao hình như đang khóc.

Thái dương Tạ Tam nổi gân xanh, kìm nén nói: “Rốt cuộc làm sao vậy? Dao Dao, không ra anh sẽ đi vào.”

“Không có… Không có chuyện gì.” Tiếng nói của Trình Dao Dao rất kỳ quái, giống như muốn khóc lại ép xuống vừa thấp vừa mềm, âm cuối uyển chuyển làm trái tim Tạ Tam nhảy hụt một nhịp.

Trình Dao Dao bỗng nhiên tức giận: “Anh chảy m.á.u phải không?”

Sao em biết?

Câu hỏi này còn chưa nói ra miệng, Trình Dao Dao đã tức giận nói: “Nhanh đi rửa rồi băng bó vết thương lại!”

Tạ Tam không hiểu gì: “Nhưng mà em…”

 

Loading...