Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:36:35
Lượt xem: 72

Ở trong lòng, Trình Dao Dao mắng chửi lá sen 300 lượt. Cô không biết lá sen rốt cuộc là yêu quái gì, nhưng nó hại mình cũng thay đổi thành quái vật.

Hóa ra vừa rồi toàn thân mềm nhũn không phải là ngẫu nhiên, chẳng lẽ về sau Tạ Ba chạm vào cô đều sẽ kỳ quái như vậy sao? Là nhằm vào Tạ Ba, hay bất kỳ ai đều có thể?

Nếu người khác chạm phải mình, cô cũng té xỉu, vậy cô không bằng c.h.ế.t đi cho xong! Nghĩ như vậy cảm thấy buồn nôn, lại không có suy nghĩ tại sao là Tạ Ba thì được.

Lá sen lúc này không sợ bị mắng, cuộn lá nhỏ lay động vui sướиɠ tung bay, một chút cũng không yên tĩnh, giọt sương cũng lăn qua lăn lại.

Cảm xúc của lá sen cũng lây cho cô, cô cảm thấy, Tạ Ba chạm vào cô vô cùng… vô cùng dễ chịu. Trình Dao Dao hít mũi, vụиɠ ŧяộʍ ngửi mùi trên người Tạ Ba, còn có ngón tay chạm vào cô, truyền lại năng lượng dồi dào.

Lúc Tạ Ba muốn thu hồi đầu ngón tay, cô cứ thế mà kêu lên: “Chờ một chút!”

Tạ Ba vặn nắp bình, đôi mắt đen kịt hỏi thăm.

“Em…” Câu nói mới vừa rồi giống như không phải cô nói ra. Trong lòng Trình Dao Dao nghi ngờ lá sen đang quấy rối, lại không thế làm gì khác hơn nói: “Em cảm thấy mặt còn đau một chút, có cần băng bó hay không?”

Tạ Ba nói: “Không cần băng bó, rất nhanh sẽ tốt thôi…Miệng vết thương của cô đã khép lại, thuốc này là trừ độc sinh da mới, về sau đừng lau đi.”

Trình Dao Dao nghe vậy, tội nghiệp nói: “Thế nhưng mặt em đau quá, liên tục đau nhức.”

Ta Ba nghe vậy, nhíu mày nhìn Trình Dao Dao, tựa hồ muốn xác nhận cô đang nói thật hay làm nũng.

Trình Dao Dao thấy hắn không tin, càng tủi thân: “Thật. Anh nhìn, giống như kim đâm, co rút đau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-144.html.]

Trình Dao Dao ngược lại cũng không nói bậy. Những ngày này vết thương trên mặt cô vẫn luôn co rút đau đớn, chỉ là từ ngày Tạ Ba đưa thuốc đến nay, không có đau qua. Không biết đến cùng là công lao của lá sen hay công lao của bình thuốc mỡ của Tạ Ba.

Làn da Trình Dao Dao trắng nõn, vết thương nhìn rõ ràng hơn, lúc đôi mắt hoa đào rũ xuống, nhìn mệt mỏi, không linh hoạt như bình thường.

Tạ Ba xích lại gần chút, nhìn kỹ mặt cô, vết thương nhỏ dần, đã rất tốt, chỉ là da cô trắng sáng, khẳng định lưu lại sẹo. Trên người Tạ Ba không biết có bao nhiêu vết sẹo đáng sợ dữ tợn hơn vết sẹo này, nhưng vết sẹo nhỏ này rơi trên mặt Trình Dao Dao, lại làm hắn luống cuống.

Tạ Ba nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày nay không được đυ.ng nước, vết thương mọc da non nên mới đau, trước chịu một chút.”

“…Vâng.” Trong lòng Trình Dao Dao suy nghĩ một đống chuyện lớn, mệt mỏi đứng lên.

Tạ Ba trước nay trầm mặc, hôm nay lại vô cùng im lặng, cùng Trình Dao Dao một trước một sau đi về phía ruộng đậu nành. Hai người không biết vì cái gì, ăn ý cách nhau một khoảng xa, ai cũng không chạm ai.

Trong ruộng đậu nành, áo choàng ngắn của Tạ Ba bị mồ hôi thấm ướt, trên cơ bắp đầy mồ hôi, đường cong cơ bắp lúc vung xẻng sắt vô cùng xinh đẹp.

Trình Dao Dao trốn bên trong dãy ngô nửa ngày không chịu ra. Cô luôn luôn yếu ớt, nhưng không lười biếng lâu như vậy. Tạ Ba cũng không nói chuyện, chỉ phân phó một câu cô không nên chạy xa.

Trình Dao Dao ngồi xổm ở chỗ thoáng mát trong dãy ngô, khóc không ra nước mắt. Cô không muốn trộm lười, thế nhưng toàn thân Tạ Ba đầy mồ hôi, hương vị dễ ngửi kia chui vào sâu trong lòng Trình Dao Dao.

Lúc này ở trong mắt cô, Tạ Ba giống như bát nước ô mai mát lạnh mà người đi đường khát ba ngày ba đêm nhìn thấy, tản ra sức hấp dẫn vô tận.

Trình Dao Dao tuyệt vọng che mặt, cô về sao sẽ liên tục kỳ quái như vậy sao?

 

Loading...