Tôi Và “Oan Gia Ngõ Hẹp” Rơi Vào Bể Tình - Chương 16-18

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:48:34
Lượt xem: 2,626

16

 

Lục Tầm sốt cao, mặt đỏ bừng khiến tôi không thể phân biệt được biểu cảm của anh.

Tôi nhìn chằm chằm lá bùa kia, thật muốn chửi thề.

Lục Tầm nhanh chóng xé lá bùa xuống, cùng với khung ảnh cất vào ngăn kéo: "Chu Đới."

"Hả?"

"Nếu như, một ngày nào đó cô phát hiện, chồng cô phản bội cô, cô sẽ làm thế nào?"

Câu hỏi này thật bất ngờ.

Tôi vô thức đặt mình vào vị trí của Lục Tầm, hận không thể bóp ch/ết anh ta ngay lập tức.

Không biết phải trả lời như thế nào, tôi ngược lại hỏi anh: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

"Hỏi vô duyên thôi."

Lục Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

"Hai người quen nhau ở nước ngoài sao?"

Tôi sững sờ một lúc, mới phản ứng lại, anh ta đang hỏi chuyện Cẩu Tuân.

"Ừm."

"Tiến triển nhanh đấy."

Giọng anh cố ý hạ thấp, cũng không phân biệt được là đang mỉa mai hay châm chọc.

Đầu ngón tay người đàn ông này khẽ gõ lên mặt bàn, với sự hiểu biết của tôi về anh, đây là biểu hiện Lục Tầm không vui.

"Mới xuất ngoại hơn hai năm, trở về con đã một tuổi rồi."

Dừng một lúc, Lục Tầm mới quay đầu lại: "Cô không sợ anh ta không phù hợp sao?"

Có lẽ là bị giọng điệu âm dương quái khí* của Lục Tầm kích thích, tôi cố ý nói: "Người lớn rồi, phù hợp hay không, ngủ một lần là biết ngay mà."

(*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

"Vậy chẳng phải chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi sao?"

Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ.

Ngay sau đó, Lục Tầm như quyết tâm, tiếp tục chủ đề này, nhỏ giọng hỏi: "Chu Đới, rốt cuộc Ấm Ấm có phải con gái tôi không?"

Tôi im lặng, trong lòng rối bời, không biết phải trả lời thế nào. Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng động.

Tim tôi thắt lại.

Xong rồi!!!

Quả nhiên, ngay sau đó, mẹ Lục đẩy cửa bước vào, nhìn qua cánh cửa hé mở, còn có thể nhìn thấy mấy quả trên đĩa rơi trên sàn nhà.

"Đới Đới, thật sự con và A Tầm ở bên nhau rồi sao? Dì mang hoa quả lên cho hai đứa, đứng ngoài cửa vô tình nghe thấy, hai đứa... Hai đứa còn có con rồi sao?"

 

17

 

Tôi và Lục Tầm giải thích cả tiếng đồng hồ, mẹ Lục mới chịu tin chúng tôi không có quan hệ gì.

Để chứng minh, tôi còn cho bà xem ảnh của Ấm Ấm: "Dì xem này, con bé và Lục Tầm không giống nhau chút nào. Họ thật sự không có quan hệ gì."

Nhân lúc mẹ Lục im lặng, tôi lên tiếng chào tạm biệt, rồi vội vàng chạy trốn.

Tuy nhiên, tôi rời khỏi nhà họ Lục không bao lâu, chỉ mới đi tham quan một buổi triển lãm trang sức, thì nhận được điện thoại của Cẩu Tuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-oan-gia-ngo-hep-roi-vao-be-tinh/chuong-16-18.html.]

"Nhanh về nhà đi, có chuyện rồi."

"Có chuyện gì vậy?"

Bên kia, Cẩu Tuân luôn khéo ăn nói cũng suýt khóc: "Nhà họ Lục đến nhận cháu gái rồi, Lục Tầm cũng biết em là em trai chị rồi."

Mắt tôi tối sầm lại, vội vàng lái xe về nhà.

Trên đường đi, tôi đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng có thể xảy ra ở nhà —— Cãi nhau ầm ĩ, hỗn loạn như chợ vỡ, sống ch/ết giành giật… Nhưng đều không phải.

Vừa bước vào cửa, chỉ nghe thấy tiếng dỗ con nít.

"Bảo bối, gọi ông nội nào ——"

"Cháu gái ngoan, đừng gọi lão già đó, gọi ông ngoại đi, ông ngoại mua kẹo cho."

Lúc bước vào cửa, vừa lúc nhìn thấy mẹ Lục ôm Ấm Ấm, hôn lên mặt con bé mấy cái liên tục:

"Vừa nhìn thấy ảnh, dì đã biết ngay, đây chắc chắn là con nhà mình, giống hệt A Tầm lúc nhỏ!"

Ba người đã tranh đấu mấy chục năm, sau khi có mối liên kết chung, lại trở nên hòa thuận đến bất ngờ.

Ánh mắt chợt chuyển sang một bên, tôi bắt gặp ánh mắt của Lục Tầm.

Anh bước về phía tôi, khẽ cúi người, nhỏ giọng nói bằng giọng chỉ có hai chúng tôi nghe thấy: "Tôi biết hết rồi. Cẩu Tuân là em trai của cô, cô cũng chưa kết hôn."

Tôi cắn môi, không nói gì, biết rằng chuyện đã đến nước này cũng không thể giấu được nữa. Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Tầm vẫn khiến tôi kinh ngạc.

Anh nói: "Cẩu Tuân cũng nói với tôi rồi, bố ruột của đứa bé đã ch/ết ở nước ngoài."

Vừa nói, Lục Tầm nắm tay tôi: "Để họ hiểu lầm đi, tôi có thể chịu trách nhiệm."

Cái quái gì vậy?

Cách đó không xa, Cẩu Tuân nháy mắt với tôi như muốn lấy lòng.

 

18

 

Sau khi nhà họ Lục rời đi, tôi kéo Cẩu Tuân ra sân sau.

"Em và Lục Tầm nói linh tinh cái gì vậy?"

Cẩu Tuân xoa xoa tai bị kéo đỏ bừng: "Thử anh ta thôi mà."

"Ai lại thử kiểu đó chứ?"

"Haiz," nó thở dài: "Chị lúc trước ôm con bỏ trốn, bây giờ lại dắt theo một đứa bé một tuổi trở về, hai năm nay lại chưa từng gặp mặt, em phải thử lòng anh ta cho chị chứ."

"Nhưng mà, hôm nay anh ta nghe nói bố của đứa bé đã qua đời, một mình chị phải mang theo con chịu đựng bao nhiêu lời ra tiếng vào, anh ta không hề do dự, trực tiếp nói sẽ chịu trách nhiệm với chị và Ấm Ấm."

"Anh ta thật sự tin sao?"

Cẩu Tuân nhún vai: "Em cho anh ta xem chiếc bình tro cốt trong tầng hầm rồi."

...Đó là của con mèo đã ch/ết của tôi.

Cẩu Tuân đẩy tôi một cái: "Nói thật, anh ta cũng rất nam tính đấy… Anh rể này, em nhận rồi."

Lại nói, Cẩu Tuân hạ giọng: "Lục Tầm đẹp trai, gia thế tốt, biết chịu trách nhiệm, thể lực cũng tốt, lại là bố ruột của Ấm Ấm, nhìn thế nào cũng thấy chị không thiệt thòi."

Tôi ngắt lời nó: "Sao em biết anh ta thể lực tốt?"

"Làm ơn đi, một phát trúng đích còn không phải thể lực tốt sao?"

"... Cút!"

Đuổi Cẩu Tuân đi rồi, tôi ngồi thẫn thờ trong sân.

Kỳ thực, Cẩu Tuân nói cũng không sai, Lục Tầm chỗ nào cũng tốt.

Chỉ có một điểm không tốt chính là— Người trong lòng anh ta, không phải tôi.

Bình luận

7 bình luận

Loading...