Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI VÀ BẠN TRAI QUEN NHAU TẠI HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-17 10:19:13
Lượt xem: 162

26.

 

Tám giờ tối, tôi bật TV đúng giờ. 

 

Lâm Trinh gọi điện. 

 

“Em đang xem à?” anh hỏi. 

 

“Sao trước đây tôi không nhận ra anh hay cằn nhằn thế, cảnh sát Lâm?” tôi cười. 

 

“Nhớ xem đến cuối nhé.” 

 

“Anh không phải muốn đến nhà tôi xem à?” 

 

Tôi xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng tôi có vẻ rất mong chờ được ngồi trên ghế sofa với Lâm Trinh cùng xem TV. 

 

“Tôi vốn có kế hoạch này, nhưng lại có một nhiệm vụ, không thể qua được.” 

 

“Muộn như vậy?” tôi kinh ngạc.

 

"Kẻ xấu không quan tâm muộn hay không." 

 

"Vậy anh chú ý an toàn." 

 

"Được rồi, tạm biệt." 

 

Khi tôi cúp máy, tôi nghe thấy tiếng còi báo động ở đằng kia. 

 

Nếu không có gì khác thì chương trình của chúng tôi thực sự tốt. 

 

Đang xem được nửa chừng, màn hình TV bỗng nhiên chuyển sang vạch màu, kèm theo tiếng báo lỗi “bíp”. 

 

Nếu tôi nhớ không nhầm thì chiếc TV này đã không gặp tai nạn nào trong tám trăm năm qua. 

 

Tôi chụp ảnh và gửi cho Lâm Trinh. 

 

"Anh làm nổ tung đài truyền hình à? [Đầu chó]" 

 

Anh ấy không trả lời tôi. 

 

Một cái hot search hiện lên: "Trục trặc TV". 

 

Tôi nhấp vào nó, thấy một mục tin tức bên cạnh: "Vụ cướp con tin của đài truyền hình thành phố Phong Lâm." 

 

Tôi nhớ đến câu nói vừa rồi của Lâm Trinh là "đi làm nhiệm vụ", tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng.

 

27.

 

Trên mạng tin tức rối loạn lung tung đến nỗi tôi không biết phải làm gì. 

 

Đến đài truyền hình chắc chắn sẽ gây rắc rối nên tôi bắt taxi đến đồn cảnh sát. 

 

Lực lượng cảnh sát không có nhiều người. 

 

Tôi nhận ra rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó lớn xảy ra ở đài truyền hình. 

 

Một nữ cảnh sát từng làm một chương trình trên đài truyền hình đã chào tôi. 

 

"Chị Tử Lôn chị đang tìm đội trưởng Lâm à?" 

 

"Tôi thấy tin tức trên mạng, tôi hơi lo lắng." 

 

"Họ đã đến đài truyền hình. Tôi không biết tình hình cụ thể." 

 

Tiếng còi báo động vang lên từ xa, gần đó, một nhóm người từ trên đi xuống. 

 

Có cảnh sát và hai nghi phạm bị còng tay. 

 

"Đội trưởng Lâm đâu?" Nữ cảnh sát chạy tới hỏi. 

 

“Ở bệnh viện.” 

 

“Bệnh viện nào?” 

 

“Bệnh viện số 1 thành phố à…” 

 

Tôi lao ra khỏi đồn cảnh sát, dọc đường đón taxi rồi đi thẳng đến bệnh viện. 

 

Trên đường đến bệnh viện, tất cả những cảnh tượng thân thiết với Lâm Trinh đều hiện lên trong đầu tôi.

 

Tôi hơi hối hận một chút, lẽ ra tôi không nên cãi nhau với anh ấy suốt. 

 

"Xin chào, tôi muốn hỏi có phải có một cảnh sát vừa được đưa đến đây không, anh ấy cao khoảng 1,85 mét, đầu ngắn, nhìn hung dữ..." 

 

Tôi luống cuống chân tay ra hiệu, cô y tá vẻ mặt bối rối. 

 

"Hạ Tử Lộ, sao em lại tới đây?" 

 

Tôi quay đầu lại, phát hiện Lâm Trinh đứng ở phía sau tôi với một đống giấy tờ. 

 

“Sao không nói gì?” Anh đi tới. 

 

"Anh không sao chứ?" 

 

"Tôi không sao. Có người bị thương thôi, tôi tới xem." Lâm Trinh giải thích. 

 

Tôi ôm anh ấy, tôi không biết tại sao tôi lại chạy từ nhà đến đồn công an rồi đến bệnh viện để tìm anh ấy. 

 

Không hiểu sao tôi lại ôm chặt anh không buông. 

 

Có lẽ là vì tôi sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. 

 

Tim tôi đập không ngừng "thịch thịch thịch". 

 

Chẳng lẽ tôi đã yêu Lâm Trinh rồi sao?

 

28.

 

“Xem xong chương trình rồi à?” 

 

“Xem được nửa thì đài truyền hình đã xảy ra chuyện.” 

 

“Bây giờ em quay lại xem đi.” 

 

Tôi hỏi: “Vậy anh cùng xem với em nhé.” 

 

“Em rất chủ động nhà!” 

 

Không phải tôi chủ động mà hình như tôi đã đoán được điều gì đó. 

 

Lâm Trinh thúc giục, thần bí ở phần sau dường như nhắm vào tôi. 

 

Tôi thực sự sợ rằng Lâm Trinh sẽ đưa video biểu diễn chúc mừng năm mới của tôi như một món quà bí ẩn trong chương trình, anh ấy thực sự có khả năng làm được việc như vậy. 

 

Nếu anh ta ở gần tôi, tôi có thể đánh anh ta ngay lập tức. 

 

"Muộn như vậy em còn vội đến bệnh viện gặp anh, anh cùng em xem TV một chút không được sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-trai-quen-nhau-tai-hien-truong-bat-giu/chuong-8.html.]

“Được, để anh đi nói với đồng nghiệp một chút, em ở đây chờ anh.”

 

Lâm Trinh đưa tôi về nhà, có chút mất tự nhiên ngồi ở ghế sô pha.

 

“Anh khẩn trương cái gì?” tôi nhìn anh ấy.

 

“Anh? Có sao? Anh không khẩn trương.” Lâm Trinh nhún vai.

 

Trong suốt quá trình xem TV, Lâm Trinh đã lấy điện thoại di động của tôi bảo tôi hãy tập trung xem TV và không chơi điện thoại di động.

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Chương trình sắp kết thúc mà tôi chẳng thấy gì cả. 

 

“Anh muốn em xem cái gì thế?” Tôi có chút thiếu kiên nhẫn. 

 

“Em chờ anh, anh ra ngoài một chút.” 

 

Lúc tôi nhận ra thì anh ấy đã chuồn mất rồi. 

 

Kết thúc rồi, chắc chắn là video c.h.ế.t người trên mạng xã hội của tôi, nghi phạm Lâm Trinh đã bỏ trốn. 

 

Nhân dân cả nước, giờ cao điểm, tôi không còn mặt mũi. 

 

Tôi che mặt, nhìn màn hình TV qua ngón tay.

 

Cùng với âm thanh của "Đặc điểm nổi bật", mặt của Lâm Trinh xuất hiện trên TV. 

 

"Cảnh sát Lâm, cư dân mạng rất quan tâm đến đời sống cá nhân của anh, anh có gì muốn phản hồi không?" Đạo diễn hỏi. 

 

"Tôi có người tôi thích, tôi đang theo đuổi cô ấy." Lâm Trinh nói không chút do dự.

 

Phụ đề hiện lên: "Điều này có được phép nói không?" 

 

Lâm Trinh lặng lẽ dùng tay chỉ về phía bên phải. 

 

"Mọi người có thể giúp tôi giấu điều này với cô ấy trước khi chương trình phát sóng được không?" anh ấy hỏi. 

 

Cameraman gật đầu điên cuồng. 

 

"Vậy anh có muốn nói cái gì không?" Đạo diễn hỏi. 

 

Lâm Trinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đồ ngốc, em có biết số liên lạc khẩn cấp nghĩa là gì không?" 

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, liên lạc khẩn cấp có nghĩa là gia đình phải không? 

 

“Chỉ vậy à?” 

 

“Cô ấy sẽ hiểu chứ?” 

 

Cô ấy? Có phải tôi không? Anh ấy đang tỏ tình với tôi à? 

 

"Cảnh sát Lâm, ánh mắt của anh thật đáng yêu." 

 

"Ừ, vẫn có người cho rằng tôi hung dữ." 

 

"Tôi không thể chịu đựng được nữa, vậy hãy chọn người khác." 

 

“Chú ý giữ bí mật.”

 

"Nhất định có thể!" 

 

Trong khi tôi đang choáng váng, Lâm Trinh đã gọi điện “Mở cửa đi,” anh nói. 

 

Tôi lao tới cửa, mở nó ra. 

 

Anh đứng ở cửa cầm một bó hoa. 

 

"Vậy, em vẫn muốn anh là người liên lạc khẩn cấp của em chứ?”

 

29.

 

“Vậy, liên lạc khẩn cấp có nghĩa là gia đình?” tôi hỏi. 

 

Lâm Trinh gật đầu, đưa hoa cho tôi, chậm rãi nói: “Anh có thể làm chú, có thể làm anh, em có thể tùy ý chọn?” 

 

Là anh cũng là chú. 

 

Tôi quyết định nhanh chóng, tát vào mặt anh. 

 

Anh ấy đẹp trai như vậy nhưng tại sao lại lắm mồm như vậy? 

 

Lâm Trinh giữ ở cửa chen vào, anh ấy cười nói: "Anh đùa với em đấy." 

 

"Chuyện này mà anh cũng đùa được sao?”  

 

“Loại chuyện này?” anh ấy hỏi lại.

 

Hiện tại áp lực đè nặng lên tôi, muốn tôi nói, nhưng tôi cố tình không cho anh ấy như ý nguyện. 

 

“Không phải chỉ là một lời thề thôi sao?” Tôi lao vào bếp lấy một con d.a.o gọt hoa quả “được, chúng ta hãy uống m. á. u ăn thề đi.” 

 

Lâm Trinh cầm lấy con dao, tôi trơ mắt nhìn anh ấy sắp cắt vào tay mình. 

 

Tôi vội vàng chặn lại nói: "Anh thực sự cắt à?" 

 

"Anh biết em sẽ không nỡ mà." 

 

“Hứ… không có đâu!”

 

"Chúng ta ở bên nhau đi." Lâm Trinh đột nhiên hét lên. 

 

"Anh nói gì vậy? Em không nghe được." 

 

"Anh nói," Lâm Trinh kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi: "Làm bạn gái của anh nhé?”

 

“Ngứa quá.” Tôi co người lại. 

 

Lâm Trinh ôm tôi chặt hơn, hạ giọng hỏi: "Có được không?" 

 

"Thật sự rất ngứa." 

 

"Vậy anh nói nhỏ lại nhé." Anh ấy ở bên tai tôi thổi khí.

 

Tôi nhón chân lên, ở bên tai anh mang theo hơi thở nói: “tưởng bở.” 

 

Cái này gọi là gậy ông lại đập lưng ông.

 

Lâm Trinh buông tôi ra, cầm lấy bông hoa trên cửa rồi quỳ một chân xuống. 

 

“Anh đang làm gì vậy?”

Tôi sợ đến mức lùi lại. 

 

"Em có thể làm bạn gái anh được không?" Anh giơ bông hoa lên. 

 

“Anh ơi, cầu hôn mới quỳ một chân xuống.” Tôi dở khóc dở cười. 

 

Vừa dứt lời đã thấy Lâm Trinh đút tay vào túi. 

 

Cứu tôi, anh ấy thật sự chuẩn bị nhẫn sao.

Loading...