TÔI VÀ BẠN TRAI QUEN NHAU TẠI HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 03:09:50
Lượt xem: 162

17.

Tôi đã không gặp Lâm Trinh một tuần rồi. 

Tôi sợ anh bận, đi làm mệt nên xấu hổ không dám làm phiền anh. 

Nhà đài định sản xuất một chương trình nửa giải trí nửa tài liệu về cảnh sát. 

Tôi nghe nói lần trước các cảnh sát đã giảng dạy về an toàn đã được mời nên tôi lập tức đảm nhận công việc tiền tuyến. 

Sếp khen ngợi tôi về khả năng xử lý tốt trên sân khấu cũng như hậu trường. 

Điều đó không cần thiết, tôi chỉ muốn nhìn thấy Lâm Trinh, cũng không biết vết thương trên đầu anh ấy như thế nào rồi. 

Nhận được cuộc gọi, tôi ra tận cửa gặp công an nhân dân. 

Cửa xe vừa mở, 4 người bước xuống rồi phóng đi. 

Tôi vội chạy tới nhưng không tìm thấy Lâm Trinh. 

Cũng đúng, anh ấy là đội trưởng Lâm, thế nào có thời gian rảnh để đến đài truyền hình đâu? 

Tôi tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, tôi là Hạ Tử Lộ. Hôm nay..." 

"Chị ơi, đợi một chút, đội Lâm của chúng tôi đang đậu xe, sẽ đến đây sớm thôi." 

"Được rồi, được rồi." Tôi mỉm cười gật đầu, bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lại mừng như điên.

Không biết mình cao hứng vì điều gì, rốt cuộc nhìn thấy Lâm Trinh vẫn cãi nhau. 

Lâm Trinh không biết đã đỗ xe từ lúc nào, đi vòng ra phía sau tôi vỗ nhẹ vào vai tôi. 

"Đang nhìn ai vậy? Xuất thần như thế." 

Tôi quay người lại, cởi mũ của Lâm Trinh, kiễng chân lên nhìn trán anh ấy. 

Bằng phẳng, mịn màng, vết thương đã lành hoàn toàn. 

“Đây được coi là hành vi hành hung sĩ quan cảnh sát”, viên cảnh sát ở bên nói đùa. 

“Người một nhà.” Lâm Trinh xoa đầu tôi, “Dẫn đường đi, hướng dẫn Hạ.” 

Tôi vui vẻ cả buổi chiều vì câu “người một nhà”. 

Các đồng nghiệp của tôi nói rằng họ chưa bao giờ thấy tôi vui như hoa khi tôi bận rộn với công việc đến thế. 

Công việc buổi chiều đã cho tôi rất nhiều kiến thức về khoa học. 

Ví dụ, phải làm gì nếu gặp kẻ xấu trên đường, làm thế nào để đảm bảo rằng bạn không làm tổn thương bản thân khi làm việc nghĩa và cách truyền đạt thông tin cho người khác nếu bạn bị bắt cóc. 

Lâm Trinh nói rằng bạn có thể gọi cho người bạn tin tưởng nhất và nói điều gì đó bất thường để thu hút sự chú ý. 

Rất tốt, bản xem trước này có thể được biên soạn thành một loạt bài giảng dạy.

18.

Sau khi tập đầu tiên của chương trình mới được phát sóng, phản hồi rất tốt. 

Đặc biệt là Lâm Trinh, quả là một kẻ sát gái. 

Trên mạng có nhiều người gọi anh là chồng. 

Sau đó, đoạn video ngắn tôi quay cho anh ấy bị phát hiện. 

Nhờ anh ấy mà video của tôi đã trở thành xu hướng trong vài giờ. 

Lần này, người ch. ế. t là Lâm Trinh. 

Nó lan truyền rộng rãi đến mức ngay cả mẹ tôi cũng phải gọi video cho tôi. 

"Lộ Lộ, con đã trở thành một người nổi tiếng rồi." 

"Mẹ, đó là chuyện của Lâm Trinh, liên quan gì đến con?..." 

"Mẹ đã nói rồi, chàng trai này khá tốt. Con nhìn xem, bây giờ con có bao nhiêu là tình địch?" 

"Nói vớ vẩn gì thế? Chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi." 

"Bạn bè bình thường?" Lâm Trinh đột nhiên xuất hiện và giật lấy điện thoại từ phía sau tôi, "Chào dì." 

"Tiểu Lâm, con đến gặp Lộ Lộ à?" Giọng mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên. 

"Tình cờ con đang đi làm nhiệm vụ ở gần đây, kết thúc nên ghé qua xem." 

"Gần đây con có bận không?" 

"Không bận lắm ạ, còn vẫn nhớ bữa cơm đó chú nấu.”

"Ngày mai là cuối tuần, cùng Lộ Lộ về nhà ăn cơm." 

"Vâng ạ, cảm ơn dì. Dì còn muốn nói chuyện với Tử Lộ không?" 

“Không cần, các con cứ nói chuyện.” Dứt lời mẹ tôi lập tức tắt điện thoại, cũng không nói tạm biệt với tôi.

Lâm Trinh đưa điện thoại cho tôi. 

"Sao anh lại tới đây?" Tôi hỏi anh ấy. 

“Tôi đi ngang qua.” 

“Sao anh có thể tốt bụng đến gặp tôi?” 

“Tôi muốn ăn đồ ăn do anh trai tôi nấu.” nước bọt của chính mình. 

Tôi không thể nhịn, xuýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người kể lại lịch sử đen tối của chính mình như thế này.

19.

 

Lâm Trinh thực sự là người không có phẩm chất của người học võ. 

 

Chúng tôi thỏa thuận sẽ ăn cơm vào lúc 12 giờ, đến 9 giờ anh ấy mang đồ ăn đến nhà tôi giúp. 

 

Tôi là người duy nhất 11 giờ mới bò dậy khỏi giường, đội mũ, đeo kính râm, đeo khẩu trang, giậm chân tại chỗ và há miệng chờ đồ ăn. 

 

Lâm Trinh đã trở thành con của người ta trong mắt mẹ tôi. 

 

Anh ấy thực sự là một cảnh sát quốc dân, một người chồng quốc dân và một người con quốc dân. 

 

Thấy tôi quay về, mẹ tôi đã mạnh tay đuổi Lâm Trinh ra khỏi bếp để tạo không gian cho hai chúng tôi. 

 

Không phải, họ đưa người ngoài vào phòng, tôi ở đâu? 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

"Em đang xem gì vậy?" Lâm Trinh đi tới, tôi giơ điện thoại lên nói: “Bây giờ anh là niềm mơ ước của hàng ngàn cô gái đấy, cảnh sát Lâm.” 

 

“Sao anh nghe có vẻ chua thế nhỉ? Em ghen tị à?” 

 

“Tôi không ghen tị với một con chó,” tôi nói, “với đoạn video đó khiến tôi liên tục tự đánh mình, như thể tôi là một kẻ c.u.ồ.n.g d.â.m không có đầu óc vậy.” 

 

“Chẳng lẽ không phải sao?”

 

"Lâm Trinh, tôi cho anh đi khiếu nại với anh trai chị dâu đó, anh cứ làm con ch.ó đói đi." 

 

Tôi đứng dậy khỏi giường. 

 

"Đối với chú mình như vậy thật không lễ phép.”  

 

Có chuyện gì vậy? Quá khứ đen tối của anh ta dường như đang lợi dụng tôi. 

 

Lúc này, chẳng phải là lúc nên cho một cú vật qua vai để dập lửa sao? 

 

Tôi nhớ lại đoạn video mà tôi đã quay về quá trình huấn luyện của họ trước đây, tôi và Lâm Trinh đều ngã xuống giường. 

 

"Đã đến giờ ăn rồi!" Mẹ tôi đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lâm Trinh đang ở dưới tôi. 

 

“Mẹ ơi, hãy nghe con giải thích!” 

 

Đồng tử của mẹ run rẩy trước tiên, sau đó mẹ nhanh chóng đóng cửa lại, để lại câu “Không vội ăn” rồi rời đi. 

 

Mẹ tôi chắc hẳn nghĩ rằng con gái mình là một người phụ nữ thèm ăn, không kiềm chế được.

 

20.

 

Vì đây là chương trình mới nên ngày nào chúng tôi cũng rất bận rộn. 

 

Khi biên tập tập 2, tôi bận quá đến nỗi tàu điện ngầm ngừng chạy nên phải bắt taxi về nhà. 

 

Ban đêm đã đủ đáng sợ nhưng tài xế thậm chí còn đi đường vòng. 

 

Mặc dù độ an toàn của dịch vụ gọi xe trực tuyến đã được cải thiện rất nhiều sau khi cải cách nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng. 

 

Tôi gọi cho Lâm Trinh cầu nguyện rằng anh ấy sẽ nhận được. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-trai-quen-nhau-tai-hien-truong-bat-giu/chuong-6.html.]

 

Ngay khi cuộc gọi được nhận, tôi không cho anh ấy cơ hội để nói trước. "Anh yêu, anh có ở nhà không?" 

 

Người kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ừ, anh sẽ về nhà sớm." 

 

Tôi giả vờ buộc tóc, liền đặt điện thoại lên đùi rồi bật loa ngoài. 

 

"Đài của chúng em hôm nay cực kỳ bận rộn, tăng ca đến bây giờ hiện tại không có tàu điện ngầm nên chỉ có thể bắt taxi về nhà." 

 

"Đội bọn anh cũng vậy. Anh đang trên đường về, lát nữa sẽ đến, anh sẽ ở cổng tiểu khu chờ em về nhà." 

 

"Bọn anh đi bắt tội phạm à?" Tôi cố ý nói to. 

 

“Đương nhiên có kẻ xấu nào mà chồng em không bắt được?” 

 

“Anh có bị thương không?” 

 

“Làm cảnh sát đã mười năm, làm sao dễ bị thương như vậy.” 

 

Nói đến đây, tại xế từ kính chiếu hậu liếc nhìn tôi một cái. 

 

Con đường dần trở nên quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm. 

 

Tuy rằng không thể nghĩ xấu cho người khác, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.

 

“Em cũng gần tới rồi, anh ở cửa chờ em một chút nhé.”  

 

“Đã lâu rồi tôi không nghe thấy tiếng vợ, em đừng cúp máy.”  

 

Tôi biết anh ấy có ý tốt, không muốn tôi tắt điện thoại, nhưng tôi ghê đến mức xém tí nữa nôn ra.

 

Cuối cùng, xe chạy tới cổng tiểu khu, tôi nhìn thấy Lâm Trinh đứng ở bên ngoài. 

 

Lúc đó, trái tim treo lơ lửng của tôi hoàn toàn nhẹ nhõm. 

 

Sau khi xuống xe, Lâm Trinh đi tới chỗ tôi. 

 

Tôi không kìm được bật khóc. 

 

Anh ôm tôi, chạm vào đầu tôi. 

 

"Từ giờ trở đi, hãy đặt tôi làm người liên lạc khẩn cấp đi." 

 

Tôi vì quá căng thẳng, nên không nghe được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ấy.

 

21.

 

Lâm Trinh cảm thấy tôi tan làm muộn mỗi ngày thật không ăn toàn. 

 

Tôi tưởng anh ấy sẽ hộ tống tôi đi làm về nhưng anh ấy đã kéo tôi đến một phòng tập đ.ấ.m bốc. 

 

Không hổ là anh ấy, cảnh sát Lâm. 

 

“Anh, anh đang tìm em phải không?” 

 

Một người đàn ông cầm khăn lau mồ hôi đi ra. 

 

"Hạ Tử Lộ, Trương Canh." Lâm Trinh giới thiệu ngắn gọn. 

 

"Xin chào, chị dâu." Trương Canh mỉm cười với tôi. 

 

“Đừng gọi bậy, cô ấy là bạn của tôi, cô ấy muốn học vài chiêu.” 

 

“Xin lỗi chị, tôi tưởng anh Lâm - cây vạn tuế vạn năm nở hoa.” 

 

Tôi không nhịn được bật cười. 

 

"Em cười cái gì?" Lâm Trinh cảm thấy khó hiểu. 

 

"Lâm - cây vạn tuế, tên hay lắm." Tôi giơ ngón tay cái lên. 

 

Lâm Trinh trả lời điện thoại rồi vội vàng rời đi, Trương Canh đưa tôi vào phòng tập bên trong. 

 

"Chị ơi, sequin* rất đẹp, màu son cũng khiến chị trông trắng hơn." Trương Canh khen ngợi. 

( *Vải Sequin hay còn được gọi là vải Kim Sa, Kim Tuyến. Loại vải này có 1 lớp kim tuyến lấp lánh với các họa tiết cực kỳ nổi bật và bắt mắt. Các hạt Sequin thường có dạng hình tròn và đa dạng về các màu sắc khác nhau)

 

Ngay khi những lời này thốt ra, tôi biết rằng mình đang đối mặt là chị em.

 

Thảo nào Lâm Trinh nhắm đến tôi sau khi biết tôi là đối tượng xem mắt, chẳng lẽ… 

 

Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nên tôi cũng không có mặt mũi để hỏi. 

 

Trương Canh dạy học rất thú vị và thực tế. 

 

Vốn dĩ chỉ tùy tiện học thôi, nhưng cuối cùng tôi đã làm thẻ thành viên ở đó. 

 

Thôi thì cứ tùy tiện làm đi. 

 

Tin nhắn hàng ngày giữa Lâm Trinh và tôi như sau. 

 

"Em đang làm gì vậy?" 

 

"Tập luyện ở phòng tập đ.ấ.m bốc." 

 

Sau khi lặp lại cuộc trò chuyện này nhiều lần, Lâm Trinh đột nhiên xuất hiện trên đài truyền hình, nói rằng anh ấy đi ngang qua thuận đường đón tôi tan làm. 

 

“Tôi sắp đến phòng tập đ.ấ.m bốc, không tiện đường.” 

 

“Em làm gì cứ chạy đến đó mỗi ngày vậy?” Lâm Trinh hỏi. 

 

"Huấn luyện viên mà anh giới thi

ệu cho tôi rất tốt." 

 

"Em thích anh ấy phải không?" 

 

"Không có." Tôi lắc đầu.

 

“Vậy thì tốt, hai người không hợp.”

 

Được rồi, chúng tôi không thích hợp, trong lòng tôi thầm mừng rỡ, hai người khá thích hợp.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...