Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Sách - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:18:05
Lượt xem: 333

Anh ta không muốn đồng ý, chỉ muốn tập trung học hành, nhưng cô gái kia không tin, ngày nào cũng chặn ở cửa quán bar đợi anh ta tan ca.

Hứa Văn hỏi Phương Vân, có thể giả làm bạn gái anh ta, khiến cô gái kia từ bỏ hay không.

Phương Vân nói: "Chuyện nhỏ."

Cô ấy đứng dậy, khoác tay Hứa Văn một cách tự nhiên.

Mặt Hứa Văn càng đỏ hơn.

Họ cùng nhau đi về phía cô gái nhà giàu kia.

Ban đầu còn nói chuyện bình thường, nhưng chẳng mấy chốc, đám người lại ồn ào cãi vã.

Cô gái nhà giàu kia có lẽ là uống say, kích động khóc lóc, chỉ vào Phương Vân, mắng Hứa Văn: "Cô ta sao có thể thật lòng với anh chứ, loại người như cô ta vừa nhìn là biết chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của anh thôi! Chỉ có em mới thật lòng yêu anh!"

Ai cũng biết, hóng hớt là bản tính của con người.

Ngay cả DJ cũng ngừng chơi nhạc, cùng đám đông thò đầu ra xem náo nhiệt.

Ban đầu tôi cũng đang ôm ly sữa chua uống ngon lành, hóng hớt từ xa.

Nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Không thể nói rõ tôi đã nhìn thấy gì, nó giống như một loại cảm giác kỳ dị hơn.

Vội vàng túm lấy túi của tôi và Phương Vân, chạy về phía Phương Vân.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Phương Vân vẫn đang diễn kịch rất chuyên nghiệp, cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Văn, nói với cô gái kia: "Bất kể cô có tin hay không, tôi đối với Hứa Văn là thật lòng.’’

"Tôi thật sự yêu anh ấy, muốn kết hôn với anh ấy."

Vừa dứt lời, Phương Vân cũng sững người.

Sống lưng cô ấy cứng đờ.

Ánh đèn chớp nháy, cô ấy nhìn thấy ở phía xa, một bóng hình đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Vạn vật im lặng.

Cố Bách Xuyên đứng trong bóng tối.

Những lời Phương Vân vừa nói, anh ta đều nghe thấy hết.

Lúc này, anh ta nhìn bàn tay Phương Vân và Hứa Văn đang nắm chặt lấy nhau, đồng tử co rút lại như đóng băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-than-cung-xuyen-sach/chuong-8.html.]

"Muốn kết hôn?" Cố Bách Xuyên cười khẩy, giọng nói lạnh lùng như băng, "Phương Vân, cuộc hôn nhân trước của cô, đã kết thúc rồi sao?"

Trong lúc anh ta lên tiếng, đám vệ sĩ của Cố gia đã hành động.

Họ giống như những con cá im lặng bơi trong nước, len lỏi trong đám đông, áp sát Phương Vân.

May mà tôi đã kịp chạy đến bên cạnh Phương Vân.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì!" Tôi kéo Phương Vân, "Chạy mau!"

...

Ly rượu đổ, rượu văng tung tóe.

Tôi và Phương Vân xông qua bốn cái bàn, ba người phục vụ bưng khay, hai chiếc xe đẩy nhỏ, liều mạng chạy về phía trước.

Đám vệ sĩ của Cố gia bám riết phía sau chúng tôi, khoảng cách ngày càng gần.

Chúng tôi xông vào hầm để xe.

"Mày uống rượu chưa?" Tôi hỏi Phương Vân.

"Chưa kịp." Phương Vân nói, "Còn mày?"

"Tao cũng chưa, may quá, sẽ không bị bắt lại vì tội uống rượu lái xe đâu." Tôi nhanh chóng lục trong túi Phương Vân lấy chìa khóa xe của cô ấy, sau đó ném chìa khóa xe của tôi cho cô ấy, "Đi, chia nhau chạy!"

Phương Vân hiểu ý tôi.

Cô ấy lái xe của tôi, tôi lái xe của cô ấy.

Tôi dùng bản thân để yểm hộ cho cô ấy.

"Hạ Nhan..."

"Đừng lề mề nữa, nhanh lên!"

Không còn thời gian nữa, tôi lao vào xe của Phương Vân, đạp ga.

Cố Bách Xuyên đến tìm Phương Vân, với tính cách của anh ta, chắc chắn đã cho người điều tra Phương Vân từ trước.

Tôi và Phương Vân cùng lúc lái xe ra ngoài, lực lượng chủ chốt của Cố gia chắc chắn sẽ đuổi theo chiếc xe mang biển số của Phương Vân.

Quả nhiên, tôi vừa lái xe ra ngoài không xa, đã nhìn thấy xe của bọn họ xuất hiện trong gương chiếu hậu.

Cái dẫn đầu lại là một chiếc mô tô phân khối lớn gầm rú.

Người lái xe đội mũ bảo hiểm, bám sát đuôi xe tôi, tốc độ nhanh đến mức bánh xe gần như tóe lửa.

Loading...