Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Sách - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:18:09
Lượt xem: 512

Tôi nói: "Trì Vọng, anh có thể thả em ra trước được không, em phải đi cứu Phương Vân..."

Tôi không biết Phương Vân có trốn thoát được hay không, trường hợp xấu nhất là, cô ấy cũng rơi vào tay Cố Bách Xuyên.

Trì Vọng bình tĩnh nói: "Em nói gì? Tôi không nghe rõ."

Tôi nói: "Anh có thể thả em ra không..."

Lời còn chưa dứt, Trì Vọng đã dùng nụ hôn chặn đứng tất cả ngôn ngữ của tôi.

Tôi cắn chặt môi, mùi m.á.u tanh lan tỏa trong khoang miệng.

Nhưng Trì Vọng như thể không hề cảm thấy đau.

Rất lâu sau, hắn mới buông tôi ra, dùng ngón tay lau đi vết m.á.u trên khóe môi.

"Nhan Nhan, em thay đổi rồi.’’

"Trước đây em rất ngoan, chưa bao giờ cắn tôi."

Hắn mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc tôi, "Nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, em thế nào tôi cũng thích."

...

Trì Vọng giam cầm tôi.

Phần lớn thời gian hắn đều tự mình ở bên cạnh tôi, nếu có việc bận phải đi, thì sẽ có hơn hai mươi vệ sĩ canh giữ bên ngoài.

Trong hầm rượu không có đồng hồ, tôi không biết đã qua bao nhiêu ngày.

Tôi chỉ biết rắng mình đã tuyệt thực.

Khi Trì Vọng trở về, tôi đã rất yếu ớt, hắn bóp cằm tôi, đổ sữa dinh dưỡng vào.

Nhưng chỉ vài phút sau khi hắn đút cho tôi, tôi sẽ lại nôn ra hết.

Trì Vọng tức giận phát điên.

Hắn cởi trói cho tôi, ấn tôi vào tường.

"Em hận tôi đến vậy sao?"

Mấy ngày tuyệt thực khiến tôi không còn sức lực chống cự lại Trì Vọng.

Tôi lặp đi lặp lại một cách máy móc: "Thả em ra, em phải đi cứu Phương Vân."

Trì Vọng buông tôi ra.

"Em ngoan ngoãn ăn cơm, tôi đưa em đi gặp Phương Vân."

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Tôi ngẩng phắt đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng:

"Anh biết Phương Vân ở đâu sao?"

Trì Vọng thản nhiên thay quần áo cho tôi: "Ừ, sắp c.h.ế.t rồi."

Phương Vân sắp c.h.ế.t rồi.

Một câu nói khiến tôi òa khóc, nước mắt rơi lã chã trên người Trì Vọng.

Hắn như bị bỏng, đứng thẳng người dậy.

Trì Vọng buông tôi ra, xoay người bước đi.

Nửa tiếng sau hắn quay lại, ôm tôi vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-than-cung-xuyen-sach/chuong-10.html.]

Tôi liều mạng vùng vẫy.

Hắn ghì chặt tôi: "Đừng động đậy!’’

"Tôi đưa em đi gặp Phương Vân."

...

Trên xe của Trì Vọng, tôi đã biết được chuyện gì đã xảy ra.

Hôm đó, dưới sự yểm hộ của tôi, Phương Vân đã trốn thoát.

Nhưng đó không phải là một cuộc chạy trốn thành công.

Vì Cố Bách Xuyên đã sai người bắt Hứa Văn đi.

Khi tôi bị Trì Vọng đưa đến bờ biển, Hứa Văn đã bị trói vào cần cẩu, treo lơ lửng trên biển.

Chỉ cần cần cẩu buông tay, anh ta sẽ lập tức rơi xuống biển cả sóng to gió lớn.

Cố Bách Xuyên dùng cách này để ép Phương Vân xuất hiện.

Phương Vân đã đến.

Lúc này, cô ấy đang đứng trên vách đá cheo leo, chỉ cần một bước nữa là rơi xuống biển.

So với sự điên cuồng của Cố Bách Xuyên, Phương Vân có vẻ rất bình tĩnh.

Cô ấy nói: "Anh thả anh ta xuống đi, dù sao anh ta có rơi xuống, thì tôi cũng sẽ nhảy theo."

Cố Bách Xuyên đứng cách Phương Vân mười mấy mét.

Anh ta muốn đi về phía Phương Vân, nhưng anh ta tiến một bước, Phương Vân lại lùi một bước.

Phía sau cô ấy là biển cả mênh mông, Cố Bách Xuyên không dám manh động.

Anh ta đứng im tại chỗ, im lặng hồi lâu.

"Em thật sự muốn như vậy sao?

"Yêu anh ta đến vậy sao?"

Cố Bách Xuyên đang nói đến Hứa Văn.

Phương Vân không nói gì.

Cố Bách Xuyên im lặng hồi lâu, dường như anh ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu:

"Thẩm Nhu Nhu đã c.h.ế.t rồi."

Ánh mắt Phương Vân không gợn sóng.

Kỳ thực chuyện này, cả tôi và cô ấy đều đã biết.

Sau khi chúng tôi rời khỏi Giang Thành, Thẩm Nhu Nhu cũng biến mất theo.

Là Trì Vọng đã nhốt Thẩm Nhu Nhu lại.

Trì gia đã dùng một số hình thức tra hỏi thường thấy trong giới hắc đạo, Thẩm Nhu Nhu căn bản không chịu đựng nổi.

Chưa đầy nửa tiếng, cô ta đã khóc lóc khai nhận, vụ bắt cóc là do cô ta tự biên tự diễn.

"Anh ta là nam phụ, anh ta phải mãi mãi trung thành bảo vệ tôi! Dù anh ta có lấy ai khác thì trong lòng cũng chỉ được phép có mình tôi!"

Có lẽ là do mất hết lý trí, Thẩm Nhu Nhu hét lớn.

Trì Vọng không hiểu lắm, cũng lười nghe.

Loading...