Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Thuộc Về Tổ Quốc, Cũng Thuộc Về Em - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-11 16:40:18
Lượt xem: 218

"Nói hết chuyện buồn phiền cho vỏ sò nghe, sau đó ném nó về với biển cả, mọi muộn phiền đều tan biến."

 

Con nhỏ ngốc nghếch này, say xỉn rồi mà còn lãng mạn nữa chứ.

 

"Muộn rồi, tớ phải về nhà đây..."

 

Tôi cố gỡ tay cô ta ra nhưng Lâm Hàm San rất khỏe, nắm chặt lấy cổ tay tôi không buông.

 

"Cậu còn coi nhau là bạn bè không? Hồi bé cậu làm mất sợi dây chuyền của mẹ cậu, tớ đã lấy trộm tiền ở nhà đưa cho cậu đền, cậu quên hết rồi à?"

 

Tôi cứng họng, Lâm Hàm San nói đúng, tuy bây giờ cô ta không ra gì nhưng hồi bé cô ta đối xử với tôi rất tốt. Tôi không thể phản bác mà bị cô ta kéo ra biển, những người khác cũng lần lượt đi theo. Lúc này đã là một giờ sáng, bãi biển vắng lặng chỉ còn lại nhóm người chúng tôi.

 

Lâm Hàm San nhấc váy lên nhặt được một chiếc vỏ sò.

 

"Ông trời ơi, hãy ban cho con một người đàn ông đẹp trai hơn Trần Hoài đi!"

 

Cô ta dồn hết sức ném chiếc vỏ sò ra xa.

 

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hít hà "shhh".

 

Giữa màn nước biển đen kịt, một bóng người từ từ đứng dậy.

 

Tôi không nhìn rõ mặt người đó, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khủng khiếp.

 

"Xin lỗi, bạn tôi không cố ý đâu. Lâm Hàm San, chúng ta đi thôi."

 

Bóng người đó đứng im không nhúc nhích, một lúc sau, bóng người thứ hai, thứ ba cũng trồi lên từ mặt nước. Họ dàn thành hình bán nguyệt, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.

 

Tôi hét lên một tiếng thất thanh, kéo Lâm Hàm San bỏ chạy.

 

Nhưng đã quá muộn, người phía sau đuổi kịp, túm tóc tôi lại.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sinh ra trong thời bình mà mình lại phải trải qua chuyện kinh hoàng như thế này.

 

Tôi và Lâm Hàm San bị bắt cóc.

 

Bọn bắt cóc là một nhóm người nhập cư trái phép, không chỉ vậy, hình như chúng còn buôn bán ma túy. Trước đây tôi chỉ thấy những tình huống thế này trên phim, cứ đến lúc nguy cấp thì nam chính sẽ từ trên trời giáng xuống, giải cứu nữ chính một cách ngoạn mục.

 

Tiếc là tôi lại không đợi được người hùng của đời mình.

 

Gần đó có một hòn đảo hoang, đảo rất nhỏ, lúc thủy triều lên sẽ bị nhấn chìm gần hết mà chỉ còn lại một căn nhà xiêu vẹo ở giữa. Không biết trước đây là của ngư dân nào ở, bên trong ngổn ngang tàn thuốc và vỏ lon nước ngọt.

 

Tên cầm đầu dùng s.ú.n.g dí vào chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-thuoc-ve-to-quoc-cung-thuoc-ve-em/chuong-9.html.]

 

"Con nào họ Lâm, gọi điện cho bố mày bảo ông ta chuẩn bị năm triệu tệ tiền mặt."

 

Hóa ra là nhắm vào Lâm Hàm San, tôi cười khổ, đúng là tai bay vạ gió mà.

 

Quả nhiên, sắc mặt Lâm Hàm San biến sắc.

 

Cô ta hét lên một tiếng "Á", bất chấp khẩu s.ú.n.g dí vào đầu, đứng bật dậy mà liếc mắt nhìn tên bắt cóc.

 

"Năm triệu tệ, mày coi thường ai thế hả?"

 

"Tao đáng giá từng đó thôi á? Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này tao còn mặt mũi nào sống ở thành phố Hạ Môn này nữa?"

 

Bọn bắt cóc nhìn nhau, tên cầm đầu là một thanh niên nheo mắt nhìn Lâm Hàm San.

 

"Vậy ý mày là muốn bao nhiêu?"

 

"Tám mươi triệu, thiếu một xu thì cứ c.h.ặ.t đ.ầ.u tao đi."

 

Lâm Hàm San ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

 

"Đưa điện thoại đây, để tao gọi cho bố tôi."

 

Bọn bắt cóc bị Lâm Hàm San làm cho choáng váng, mấy tên đi ra ngoài bàn bạc nhỏ to. Nhờ phúc của cô tiểu thư này mà thái độ của bọn bắt cóc với chúng tôi tốt hơn hẳn.

 

Đặc biệt là tên cầm đầu kia còn đưa cho chúng tôi hai chai nước.

 

"Cô em à, em có biết tám mươi triệu tiền mặt nặng bao nhiêu không? 920 kg, tức là 1840 cân đấy! Có thể lấp đầy cả căn nhà này, em đừng có giở trò với anh. Lát nữa bọn họ vào đây, em đổi thành tám triệu đi, nghe rõ chưa?"

 

Tên thanh niên hạ giọng, mái tóc dày che khuất đôi mắt nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng giọng điệu lại rất bất lực.

 

Lâm Hàm San bướng bỉnh hất cằm.

 

"Không, đây là lần đầu tiên tôi bị bắt cóc, không thể thấp hơn con số này, thiếu một hào cũng không được."

 

Hai người cãi nhau chí chóe, sự việc ngày càng phát triển theo hướng mà tôi không thể nào hiểu nổi.

 

Tôi cảm thấy tám mươi triệu của Lâm Hàm San đã phá hỏng kế hoạch của bọn bắt cóc, ba người ngày nào cũng cãi nhau om sòm, sắc mặt tên cầm đầu càng ngày càng sa sầm.

 

Cuối cùng, vào một đêm trăng sao vắng lặng, sau khi hai tên kia đã ngủ say, tên thanh niên đánh thức tôi và Lâm Hàm San dậy.

 

"Ngày mai sẽ có người khác đến, lúc đó sẽ rất phiền phức, hai người đi ngay trong đêm nay."

 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, chợt hiểu ra.

Loading...