Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Thuộc Về Tổ Quốc, Cũng Thuộc Về Em - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-11 16:37:19
Lượt xem: 243

Aaaa, body đẹp muốn xỉu, em tha thứ cho anh vì tội không trả lời tin nhắn.Hứ!

 

Mùng sáu tháng Tám là ngày lễ hội ra biển đánh bắt cá.

 

Sau hơn ba tháng dài nghỉ đánh bắt, mẹ tôi đã dậy từ sớm rồi đi tới đi lui trong phòng khách với vẻ mặt phấn khích.

 

"Tình Tình, đi cùng mẹ đến làng Hoa Trúc nào, dì họ con gả chồng ở đó đấy, hôm nay kịp ăn bữa cơm mừng tàu cá cập bến đầu tiên, nhà mình đến nhà dì ấy ăn cơm nhé!"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Con không đi đâu..."

 

Ghét nhất là đi thăm họ hàng, nhưng mà khoan đã, làng Hoa Trúc?

 

Hôm đó tôi đi ăn khuya, quán nhậu nằm ngay cạnh làng Hoa Trúc.

 

"Mẹ, con đi, con đi!"

 

Tôi nhảy khỏi giường, bắt đầu lục tung tủ quần áo tìm một chiếc váy thật đẹp.

 

Nhìn tôi ăn diện chải chuốt, mẹ tôi trêu chọc:

 

"Ai không biết còn tưởng con đi gặp người yêu."

 

Đúng là tôi đang đi gặp người yêu đây mà, trong lòng tôi ngọt ngào như mật. Đi theo mẹ đến làng Hoa Trúc, theo phong tục của làng, vào ngày hội ra biển, nhà nào nhà nấy đều tổ chức tiệc mời họ hàng bạn bè đến ăn cơm.

 

Nhà dì họ tôi lúc này đang bận túi bụi, nhìn thấy chúng tôi, dì tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi kéo mẹ tôi trò chuyện.

 

"Chị ơi, mấy hôm nay em sợ muốn chết, gió cũng chẳng to, tự nhiên cái đình làng sập mất tiêu. Ai cũng bảo là không hay ho gì, hôm nay ra khơi nhiều người kiêng kỵ, không dám đi."

 

"Sập á? Có ai bị thương không?"

 

"Không có, làng đã nhờ đơn vị quân đội đóng quân gần đó đến giúp đỡ dọn dẹp rồi."

 

Mắt tôi sáng rực, đơn vị quân đội đóng quân gần đó? Chẳng phải là đơn vị của Trần Hoài sao.

 

Tôi lập tức ôm một túi hoa quả.

 

"Dì, mẹ, con đi động viên anh bộ đội một tí."

 

"Ừ đấy, vẫn là Tiểu Tình nhà mình hiểu chuyện, đúng là con gái có học, mang cả cái này theo nữa, lấy thêm mấy chai nước."

 

Tôi ôm một túi đồ lớn đi đến đình làng, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Trần Hoài. Anh đang đứng trước đống đổ nát chỉ huy, dáng vẻ trầm ổn, điềm tĩnh, góc nghiêng gương mặt tuấn tú lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Xung quanh có mấy cô gái trẻ đang vây xem.

 

"Tiểu đoàn trưởng Trần ơi..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-thuoc-ve-to-quoc-cung-thuoc-ve-em/chuong-5.html.]

Tôi bước đến trước mặt anh, mỉm cười giơ túi đồ lên.

 

"Mời anh uống nước ạ."

 

Trần Hoài nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ.

 

"Hạ Tình?"

 

"Hạ Tình, đừng phí công vô ích, tiểu đoàn trưởng Trần sẽ không nhận đâu, anh ấy rất nghiêm chính, thôn dân tặng nhiều đồ như vậy anh cũng không thèm lấy."

 

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, tôi quay đầu lại, nhận ra là Lâm Hàm San cùng làng. Hồi bé tôi hay chạy sang nhà dì chơi nên chơi thân với mấy đứa trẻ cùng tuổi trong làng. Sau này lên cấp ba, đại học, mối quan hệ mới dần dần phai nhạt.

 

Bố Lâm Hàm San là trưởng làng, từ nhỏ gia cảnh đã khá giả, lại xinh đẹp nên lúc nào cũng ra vẻ tiểu công chúa.

 

Cô ta bước đến bên cạnh chúng tôi, nhìn Trần Hoài với ánh mắt e thẹn.

 

"Tiểu đoàn trưởng Trần đã nói rồi, không lấy của nhân dân một cây kim sợi chỉ..."

 

Vừa dứt lời, Trần Hoài đã nhận lấy chai nước từ tay tôi, vặn nắp chai.

 

Lâm Hàm San trợn tròn mắt, giậm chân tức giận.

 

"Tiểu đoàn trưởng Trần... anh không công bằng, tại sao lại nhận của Hạ Tình mà không nhận của em."

 

Trần Hoài đứng đối diện tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.

 

"Cô ấy không phải nhân dân."

 

"Cô ấy là người nhà của tôi."

 

Mặt tôi đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng ngập tràn bong bóng màu hồng.

 

"Ở đây nắng quá, em ra chỗ bóng cây kia đợi anh."

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra chỗ khác đứng nhìn Trần Hoài làm việc, đống đổ nát của đình làng rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trưởng làng kéo tay Trần Hoài nhiệt tình mời anh ở lại ăn cơm nhưng Trần Hoài từ chối.

 

"Hạ Tình, anh phải đưa mọi người về doanh trại trước, ngày kia anh được nghỉ, lúc đó anh đến tìm em."

 

Hả, đã phải đi rồi sao? Mới nói được với nhau có mấy câu.

 

Tôi nhìn Trần Hoài với ánh mắt lưu luyến không rời, đầu óc nóng lên rồi buột miệng nói:

 

"Em đi cùng anh."

 

Trần Hoài ngẩn người, tôi ngượng ngùng hỏi:

 

"Em không được đi sao?"

 

"Được chứ."

Loading...