Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi rất thông minh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:35:59
Lượt xem: 152

3

Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, còn em gái thì đang ăn một chiếc bánh nhỏ.

"Chu Nhược, rót dùm cha mẹ ly nước!" Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, như thường lệ ra lệnh, có lễ vẫn còn tức giận vì tôi chưa lau nhà.

Tôi chỉ vào em gái đang ăn bánh: "Tại sao không gọi Chu Diệp rót nước?"

Chu Diệp thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc trông hơi ngốc.

Cha mẹ tôi cũng sững sờ, ngay lập tức cha tôi ném chiếc dép tới: "Mày muốn bị đánh à? Còn dám cãi lại hả?"

"Hôm nay là sinh nhật của con, con không muốn làm việc." Tôi buông hai tay.

"Sinh nhật sinh nhật, mày xứng đáng được tổ chức sinh nhật sao? Mày nhìn lại mày xem, em gái mày mới xứng đáng được ăn bánh, đây là phần thưởng cho nó vì đã đứng thứ ba trong kỳ thi thử vừa rồi! Mày có bản lĩnh thì thi thử đứng thứ ba đi!"

Mẹ tôi nghĩ rằng tôi ghen tị vì Chu Diệp có bánh ăn.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Chu Diệp chủ động đẩy bánh qua: "Chị, chị ăn đi, em no rồi."

Con bé đứng quay lưng lại với ba mẹ, cố tình dùng nĩa khuấy kem thành một đống, làm cho chiếc bánh vốn đã không đẹp đẽ gì lại càng trông ghê hơn.

Tôi chộp lấy bánh kem, bôi đầy lên mặt con bé: "Trộn cái gì mà trộn? Giỏi trộn thế thì đi trộn xi măng đi!"

Chu Diệp sợ ngây người, gương mặt xinh đẹp dính đầy bánh kem, trông thật thảm hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-rat-thong-minh/chuong-3.html.]

Đây là điều con bé đáng được nhận, con bé cũng thường đối xử với tôi như vậy mà. 

Tôi là người làm việc chăm chỉ trong nhà, tôi là tên hề có chỉ số thông minh ít ỏi, cha mẹ sai khiến tôi, em gái cũng coi thường tôi, luôn luôn bắt nạt tôi.

Chỉ bôi bánh kem lên mặt như vậy là còn nhẹ đấy!

"A!" Con bé hét lên một tiếng, xoay đầu lao về phía ghế sofa, "Cha mẹ, chị bị điên rồi, mắt của con, mắt của con đau quá đi!"

Mắt của con bé hoàn toàn không sao, nhưng vẫn cứ thích giả vờ.

Cha mẹ tôi tức giận, đứng dậy định xử lý tôi.

Nhưng một cuộc điện thoại gọi đến, cha tôi vừa nghe đầu bên kia nói xong, sắc mặt liền thay đổi: "Gì cơ? Trạm chuyển phát nhanh phía nam thành phố bị cháy à? Còn bị thương hai người? Các người quản lý cái kiểu gì vậy!"

Mẹ tôi cũng hoảng hốt: "Cháy rồi? Chuyện gì vậy? Đó là trạm lớn nhất của chúng ta đó!"

"Đừng nói nữa, mau đi xem đi, hàng hóa bị cháy hết, còn có người bị bỏng, cái này phải bồi thường biết bao nhiêu tiền cơ chứ!" Cha tôi quay đầu chạy ra ngoài, mẹ tôi vội vàng theo sau.

Tôi vô cùng thờ ơ, vì tôi biết đó là hệ thống đang trả lại tài sản cho tôi.

Những tài sản đó là của tôi, ba mẹ chỉ là người quản lý tạm thời mà thôi.

Giờ trạm chuyển phát nhanh bị cháy, tài sản bị mất đó chắc chắn sẽ quay về tay tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, không thèm để ý đến Chu Diệp đang hoảng loạn, chạy thẳng xuống tiệm vé số dưới lầu.

Tôi có dự cảm, tôi chắc chắn sẽ trúng giải độc đắc!

Loading...