Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi rất thông minh - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-29 15:05:12
Lượt xem: 224

13

Quá trưa, tôi đến khách sạn Phong Diệp.

Đây là khách sạn sang trọng nổi tiếng nhất trong thành phố, khách sạn này thực sự rất lộng lẫy, quý phái chếc người.

Nghĩ lại trước đây, tôi đã từng đến đây xin làm thêm vào kỳ nghỉ hè, kết quả là bị quản lý chê tôi giống gái quê, hình tượng quá kém, không nhận tôi.

Chỉ có thể nói, dùng tiền chăm sóc người đúng là rất tốt.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Nếu không có tiền, tôi chẳng phải vẫn chỉ là một cô gái quê mùa sao?

Khẽ mỉm cười, tôi thoải mái bước vào, lên phòng riêng "Thu Nguyệt" ở tầng ba.

Cửa mở, vài nhân viên phục vụ đang đi đi lại lại, nhiệt tình bày biện thức ăn.

Tôi bước vào, tiếng ồn ào bên trong lập tức biến mất, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Cha mẹ, Chu Diệp, gia đình bác hai, gia đình bác tư, cùng một nhóm người thân không mấy quen thuộc, ngồi kín căn phòng.

Có lẽ khoảng hai mươi người?

Mặt họ đều hiện vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc, nhất thời không nhận ra tôi.

Hoặc có lẽ đã nhận ra nhưng không dám tin.

Rốt cuộc trước đây tôi cũng là một cô gái rất quê, giờ đây lại giống như người mẫu.

"Chu Nhược?" Dì tư là người đầu tiên lên tiếng, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Dì tư là một trong những người quan tâm đến tôi nhất, vì bà ta rất nhiều chuyện, lại hay lấy tôi ra để giẫm lên.

Tôi càng kém cỏi càng chứng tỏ con gái bà ta không hề tệ.

Con gái bà ta, Chu Tố Tố, cũng nhuộm tóc, nhuộm màu xanh lá, màu đó không hợp với khuôn mặt của cô ta, trông rất kỳ quặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-rat-thong-minh/chuong-12.html.]

"Thật sự là Chu Nhược? Con…" Mẹ tôi là người thứ hai lên tiếng, ánh mắt lấp lánh, chăm chú nhìn tôi.

Tôi trực tiếp ngồi cạnh Chu Diệp, tháo túi Chanel xuống ném cho cô ta: "Cầm giúp tôi một chút, mệt quá."

Chu Diệp như bừng tỉnh từ giấc mộng, mất tự nhiên nói: "Chu Nhược? Chị sao lại… không giống chị!"

Cô ta thì vẫn như cũ.

Toàn thân toát lên vẻ ngây thơ, tóc mái hơi xoăn, trang phục đáng yêu, đúng tiêu chuẩn của một ngốc bạch ngọt.

Tôi và cô ta có vóc dáng tương tự, nhưng phong cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau, chủ yếu khác nhau ở mùi giàu có.

"Chẳng phải mấy người nói Chu Nhược là đồ ngốc sao? Tôi thấy con bé rất thông minh đấy, con gái nhà họ Chu chúng ta phải như vậy chứ." Đối diện, *ông chú của tôi lên tiếng.

*Ông chú ở đây có vai vế ngang với ông bà nội nu9, tui tra được ở nhiều nơi sẽ gọi mấy người đó là chú, nên tui sẽ xài chú luôn nha.

Ông chú rất hiếm khi xuất hiện, vì sức khỏe không tốt, đã nhiều năm tôi không gặp chú.

"Chú cũng đến ạ? Vừa rồi cháu không thấy." Tôi đứng dậy chào hỏi, rất tôn trọng chú.

Những người thân này của tôi hầu hết đều chế giễu tôi, nhưng ông chú là người tốt, mỗi dịp lễ Tết đều hỏi han tình hình của tôi, hỏi xem có thể chữa trị được không.

"Không sao, không sao, khụ khụ, Chu Nhược trông cứ như ngôi sao điện ảnh, tóc nhuộm cũng đẹp. Không giống Tố Tố nhuộm màu xanh kia, khó coi c.h.ế.t đi được, vẫn là Chu Nhược đẹp hơn." Chú tiếp tục khen tôi, khen luôn cả tóc của tôi.

Mặt dì tư xanh lè, xanh cùng một màu với tóc của Chu Tố Tố.

Chu Tố Tố không hài lòng: "Màu xanh lá sao lại không đẹp, con thấy đẹp là được rồi."

Cha tôi chất vấn: "Chu Nhược, con lấy đâu ra tiền, bộ đồ này không hề rẻ đâu đúng không?"

"Bộ đồ trên người em gái cũng không rẻ đâu, con bé lấy đâu ra tiền vậy?" Tôi mỉa mai, liếc Chu Diệp một cái.

Cha tôi nhất thời không thể phản bác, mẹ tôi đập bàn đứng dậy: "Chu Nhược, mày đến đây để gây sự phải không?"

"Không phải, là em gái gọi con đến, con không dám không đến, nếu không lại bị các người đánh."

Loading...