Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Phát Hiện Bí Mật Của Bạn Trai - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-02 21:17:15
Lượt xem: 136

"Cạch." Giang Hoài đặt một chồng bệnh án thật dày trước mặt tôi.

"Cố Dao, anh bị oan, em nhìn đi, đây là chứng cứ chứng minh trong sạch của anh."

Trong đầu tôi đầy dấu hỏi nhìn tài liệu trước mắt, tất cả đều là báo cáo chữa bệnh, có phiếu xét nghiệm máu, gan, thận, nước tiểu. Thậm chí còn có báo cáo kiểm tra bệnh về gen di truyền.

"Anh hỏi bác sĩ rồi, nam và nữ không giống nhau, không có báo cáo chứng minh anh là xử nam."

Giang Hoài ấm ức nhìn tôi, tôi bị suy nghĩ kỳ lạ của anh làm chấn động, đi bệnh viện làm báo cáo để chứng minh mình làm xử nam?

"Bác sĩ còn nói gì nữa?"

"Bác sĩ nói tố chất thân thể của anh quá tốt, đề nghị anh đi làm lính."

Tôi càng nghĩ càng không kìm được, gục xuống bàn cười đến mức rơi nước mắt. Trước mắt hiện lên dáng vẻ hung hăng ngang ngược của Giang Hoài, nhất định muốn bác sĩ làm xét nghiệm chứng minh.

"Giang Hoài, anh đúng là tài năng!"

"Em tin anh rồi à?"

Ánh mắt Giang Hoài sáng lóng lánh nhìn tôi, trên gương mặt tuấn tú đầy mong chờ và căng thẳng, tôi muốn sờ đầu của anh.

"Vậy anh và Dương Thiến ở bên cạnh nhau ba năm, chẳng lẽ anh... Không được?"

Giang Hoài vụt đứng lên, cúi người xích lại gần tôi, ánh mắt lóe sáng: "Cố Dao, chuyện này rất dễ chứng minh, em có muốn tự mình chứng minh không?"

Anh cách tôi rất gần, mũi cao thẳng gần như dán lên tôi, phả hơi thở vào mặt tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn, không kịp thở ra.

"Vậy trong ba năm yêu đương, hai người chỉ trò chuyện thôi à?"

Tôi vờ bình tĩnh đẩy anh ra.

"Đừng nói nữa, mỗi lần cô ta đến tìm anh, nếu không phải em trai cô ta không đóng nổi học phí thì mẹ cũng té gãy chân, hoặc là nhà sập, không cần nói thê thảm thế nào, mỗi lần khóc đều vô cùng đáng thương. Anh không phải cầm thú, cô ta như vậy ai có tâm trạng làm gì chứ."

Giang Hoài dựa mạnh vào ghế salon, ảo não vò tóc.

"May mà anh chỉ bị lừa tiền, không bị lừa sắc, xã hội này nhiều lừa đảo quá."

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng u sầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-phat-hien-bi-mat-cua-ban-trai/chuong-8.html.]

*

Tôi về đến nhà phát hiện bầu không khí trong nhà hơi khác lạ. Mẹ tôi ngồi xụ mặt ở trên ghế salon, sắc mặt khó coi giống như nhà chúng tôi phá sản vậy.

"Con đi gặp Bùi Cảnh rồi à?"

"Họp lớp cấp ba, mẹ gắn camera trên người con à?"

Tôi hơi xúc động về mức độ tin tức nhanh nhạy của mẹ tôi, không đi làm paparazi thật đáng tiếc.

"Bốp." Mẹ tôi vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên.

"Còn chẳng phải mụ điên mẹ của Bùi Cảnh à, không biết nghe tin con và Bùi Cảnh cùng đi hẹn hò ở đâu đó, lập tức chạy vọt vào nhà nói lần này Bùi Cảnh về nước là để đính hôn, muốn đính hôn với thiên kim tập đoàn Vạn Thị, bảo con tự trọng, đừng làm kẻ thứ ba."

Mẹ của Bùi Cảnh, đúng là không hề thay đổi.

Vào lúc cấp ba, tôi và Bùi Cảnh chỉ cảm mến nhau. Tôi kẹp phong thư Bùi Cảnh viết cho tôi vào nhật ký, còn kẹp theo tấm hình, không biết vì sao mẹ anh ta thấy được đến nhà tìm tôi mắng chửi.

"Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt, không đọc sách cả ngày chỉ biết quyến rũ người. Cũng không nhìn xem điều kiện gia đình thế nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

...

Tôi tỉnh hồn lại từ trong hồi ức, nhờ phúc của mẹ Bùi Cảnh, từ khi bà ta ầm ĩ một lần như thế, bố mẹ tôi liều mạng kiếm tiền như điên. Nhờ như thế, mấy năm nay tài sản nhân lên gấp bội, cũng đã xứng với nhà họ Bùi, nhưng đúng là không bằng tập đoàn Vạn Thị.

"Người với người đúng là không thể so sánh, con nhìn nhà Giang Hoài kìa mới là có tài sản to lớn. Con xem mẹ của người ta kìa, nhìn ánh mắt kia đã biết không tầm thường."

Sắc mặt của mẹ tôi thay đổi bất thường như trời tháng sáu, một giây trước mây đen dày đặc, một giây sau mặt mày hớn hở. Mẹ tôi vừa xem quà mẹ của Giang Hoài tặng trong khoảng thời gian gần đây, vừa nói liên miên lải nhải bên tai tôi. Tôi không chịu được vội chạy mất.

"Ngày mai cùng ăn cơm nhé?"

"Cố Dao, ngày mai cùng bơi được không?"

Tôi vừa leo lên giường, tin nhắn của Bùi Cảnh và Giang Hoài đã gửi đến.

Tôi nghĩ một lát, trả lời một chữ "Ừm".

 

 

Loading...