Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Ở Địa Ngục Vẫy Gọi Các Người - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:06:36
Lượt xem: 1,517

Thi thể của tôi được phát hiện vào đầu mùa xuân khi tuyết bắt đầu tan.

Trong nhà xác, em gái tôi thút tha thút thít đến nhận xác của tôi, trong lúc đó thì chồng sắp cưới và anh trai tôi ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.

Mặc dù nhiệt độ trong nhà xác rất thấp nhưng cũng không thể nào át đi sự lạnh lẽo vùng ngoại ô, sắc da tái nhợt và xanh xao của tôi dần trở nên hồng hào, làn da đơ cứng của tôi cũng có lại tính đàn hồi.

Giữa đám đông người với người, tôi từ từ ngồi dậy, đột nhiên trong nhà xác vốn chỉ toàn tiếng nức nở não lòng, nay lại đột nhiên vang lên tiếng thét thất thanh.

Tôi nhếch mép cười, nhìn ba người đang ngã ngồi trên mặt đất: “Đã lâu không gặp.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

1.

Sau khi bị vật nặng đập vào đầu, tôi không c.h.ế.t ngay, tiếp sau đó, các vật bằng đồng liên tục đập vào đầu và người tôi, m.á.u tươi từ trên đầu trào ra, một lúc sau, tôi không còn động tĩnh gì nữa.

Đôi mắt chồng sắp cưới của tôi đỏ ngầu, khuôn mặt hắn ta dính đầy m.á.u phun từ sau đầu tôi, lúc từ từ đứng dậy, hắn ta vô tình chạm phải ánh mắt của tôi.

Đó là người đàn ông tôi yêu đã năm năm và sắp kết hôn, chiếc nhẫn đính hôn vẫn còn ở ngón giữa bàn tay trái của tôi, cơ thể lại dần lạnh đi, nhiệt độ vương trên chiếc nhẫn cũng dần dần mất đi.

Tôi nghĩ vệt đỏ tươi trong mắt hắn ta, không thể so sánh được với mùi tanh và màu đỏ do dòng m.á.u đặc quánh chảy qua hốc mắt tôi để lại.

Tôi nhân lúc hắn ta không nhìn thấy mà lén l.i.ế.m khóe miệng, ui, cái mùi m.á.u quái lạ.

Hormon Adrenaline khiến vẻ mặt hắn từ sợ hãi chuyển sang phấn khích và điên loạn, Tống Tiếu Nhi ôm lấy cánh tay hắn ta và nói: "Anh Phàm à, cô ta đã ch.ết chưa vậy?"

Chưa ch.ết, ha ha, nhưng tôi sẽ yên lặng đợi xem mấy người muốn giở trò gì.

Triệu Nhất Phàm vứt hung khí gi.ết người trong tay sang một bên, tôi lúc này nhìn rõ được, là tác phẩm điêu khắc hươu sao yêu thích của mẹ tôi, trên khối kim loại đồng thau phủ một lớp máu, màu sắc đặc quánh một màu đen kịt.

"Mấy người nên biết rõ, việc này sẽ không thực sự gi.ết ch.ết cô ấy, chỉ khi đóng băng mới có thể khiến cô ấy ch.ết một cách triệt để."

Ui chao, anh trai ruột của tôi tới rồi.

Quả thật là người hiểu tôi nhất trong đám người sống, biết phải làm thế nào để gi.ết ch.ết tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-o-dia-nguc-vay-goi-cac-nguoi/chuong-1.html.]

Cũng vì anh ta lớn hơn vài tuổi nên đã chỉ đạo Triệu Nhất Phàm ném xác tôi vào tủ đông.

Cách đây vài ngày, tôi vẫn còn thắc mắc tại sao trong nhà lại mua một chiếc tủ đông mới. Ơn giời ạ, hóa ra là để đựng tôi cơ đấy.

Vết m.á.u đã được xử lý sạch sẽ, đồng nghĩa với việc một vụ án mạng đã được che đậy một cách lặng lẽ.

[Ngày đầu tiên sau khi ch.ết] Tôi ngửi thấy một mùi khó chịu bên trong tủ đông.

[Ngày thứ hai sau khi ch.ết] Ba người họ lần lượt đến kiểm tra tình trạng t.h.i t.h.ể tôi, còn nói với tôi những lời “thân thương”.

Tống Tiếu Nhi vẻ mặt hung dữ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự chán ghét cùng oán hận: "Cô cũng không cần ch.ết không nhắm mắt, mẹ cô nhận nuôi tôi cũng chỉ là để tôi trở thành đồ chơi khiến cô vui vẻ. Tại sao tôi lại phải làm món đồ chơi của cô chứ? "

Vốn dĩ cô ta muốn vuốt cho mắt tôi nhắm lại, nhưng ngặt nỗi là tôi đã đông đến cứng đờ, cô ấy lại không dám chạm vào tôi, chỉ đành tức giận đập mạnh nắp tủ đông.

Người thứ hai đến là anh trai ruột của tôi, là dạng cùng cha khác mẹ ấy.

"Trại Lê Tuyết đón tôi về cái nhà này chỉ để trả thù mẹ tôi, bây giờ bà ta cùng con gái mình đều ch.ết trong tay tôi, coi như là gieo nhân nào gặt quả nấy vậy."

Nếu không phải tôi bị đông đến cứng đờ, chắc chắn là tôi đã cười ngặt nghẽo đến mức phải vỗ tay khen ngợi anh ta.

Mẹ anh ta là một gái gọi cao cấp, sau khi sinh ra anh ta thì chưa từng đếm xỉa gì đến anh ta nữa, chỉ tập trung vào việc câu dẫn đàn ông. Khi mẹ tôi tìm thấy anh ta, anh ta mặc bộ quần áo bẩn thỉu, nhìn không ra màu sắc, đang tranh giành miếng ăn với một con chó, lúc mẹ tôi đưa cho anh ta miếng ăn, anh ta còn cắn ngược lại mẹ tôi một phát.

Hai mươi năm chăm sóc đã đổi lại một kết quả như thế này, cũng không có gì lạ, mẹ nào con nấy ấy mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. 

Tống Đường thì giỏi hơn Tống Tiếu Nhi một chút, anh ta dám dùng khăn tay phủ lên mắt tôi, miễn cưỡng vuốt mí mắt tôi nhắm lại, sau nhiều lần thất bại, anh ta tức giận đ.ấ.m vào đầu tôi nhưng người đau lại là anh ta.

Anh ơi là anh, tình trạng bây giờ của tôi cứng như đá ấy.

Người cuối cùng là chồng sắp cưới của tôi, là mẹ tôi đã bảo lãnh cho hắn ta hoàn thành việc học của mình, hắn ta đã quỳ xuống trước mặt mẹ tôi và thề thốt rằng sẽ chăm sóc tôi thật tốt, chỉ đối xử tốt với tôi, khi hắn ta vái lạy, chắc hẳn là không thấy được tôi và mẹ đã nhìn nhau cười một cái.

Nếu đã sẵn sàng thề thốt như vậy, thì hãy xem lời thề của hắn có vững chắc hay không.

 

Loading...