Tôi nghi ngờ mình là NPC của tiểu thuyết kinh dị - Chương 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:37:27
Lượt xem: 782

25.

12:00.

Tôi đứng trước cửa phòng 103.

Đối diện với căn nhà ấm cúng, tôi có chút sợ hãi không dám gõ cửa.

Tôi đã hiểu rồi.

Bây giờ tôi đang ở trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị.

Mỗi căn phòng là một chương trong một cuốn tiểu thuyết đó.

“Người thuê nhà” trong căn phòng là NPC của tiểu thuyết kinh dị.

Còn những người xông vào cửa, người thì trò chuyện cười đùa, người thì chửi bới, người thì la hét nhưng đều biến mất dưới ánh sáng trắng chính là độc giả.

Chị gái váy đỏ và những người khác phải dựa vào giá trị sợ hãi của độc giả để trả “phí phòng” và các chi phí khác.

Nếu giá trị sợ hãi quá thấp, điều đó có nghĩa là NPC không đủ đáng sợ và có thể bị loại ra khỏi tiểu thuyết.

Tôi đứng ở cửa không dám gõ.

Tôi sợ rằng các NPC sẽ bị làm mới ký ức của họ mỗi ngày.

Sau nửa đêm, liệu họ có còn nhớ đến tôi nữa không?

26.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt tôi là một người mặc váy đỏ treo trước khung cửa sổ.

Đằng xa là cánh cửa tủ lạnh đang hé mở, ánh đèn bên trong nhấp nháy lúc sáng lúc tối, lộ ra xác ch.ết của một đứa bé ma quái.

Trong bếp, có thể nghe thấy giọng nói lẩm bẩm của một bà lão và tiếng băm đồ ăn một cách nặng nề.

Tôi nhìn về phía góc phòng, trong góc có một chiếc ghế sofa đơn bọc da màu nâu, nhìn kỹ sẽ thấy họa tiết của da có chút kỳ quái.

Đối diện là một chiếc giường đơn, dưới gầm giường có bóng người mờ nhạt.

Tôi đứng ở cửa rất lâu không nhúc nhích.

Một cơn gió thổi qua trước cửa sổ, bóng người mặc váy đỏ lay động, bỗng đổi hướng.

Giây tiếp theo ——

Cái lưỡi của chị gái váy đỏ vung xuống n.g.ự.c tôi một cái rồi vội rút lại: "Tiểu Tân?"

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên trở nên sống động.

"Tiểu Tân đã trở lại?"

"Thật sự là Tiểu Tân à?"

"Sao em không nói chuyện? Chẳng lẽ đi ra ngoài một chuyến xong bị ngốc như bà nội Thôi rồi??"

"Tiểu Tân, mau nói chuyện với chị đi, Tiểu Tân!"

Mọi người vây quanh tôi như trước.

Tôi nhìn từng người rồi “Oa” lên một tiếng

Mặc dù khuôn mặt của họ rất đáng sợ nhưng lúc này tôi lại không hề sợ hãi chút nào.

"Là tôi, tôi về rồi!!!"

Thật may khi họ vẫn còn nhớ tôi.

Thật may là tôi không trở nên ngu ngốc.

27.

Tôi không có giá trị sợ hãi nhưng cũng không bị đăng xuất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-nghi-ngo-minh-la-npc-cua-tieu-thuyet-kinh-di/chuong-9.html.]

Tôi giống như một nhân viên không chính thức, không bị ràng buộc bởi nội quy của tòa nhà.

Những ngày tiếp theo tôi sống ở phòng 103.

Nhưng ngày nào tôi cũng đi quanh toàn bộ tòa nhà.

Không còn cách nào khác, tôi là người duy nhất có thể đi lại tự do trong tòa nhà.

Thật kỳ lạ và cũng không ai biết tại sao nhưng tôi thực sự là người… hoặc là ma quỷ duy nhất trong tòa nhà có thể di chuyển tự do.

Dù tôi không có giá trị sợ hãi nhưng tôi vẫn có thể sống thoải mái.

Hằng ngày, sau khi bà nội Thôi nấu canh chua với bánh bao xong, anh trai gầm giường và Tiểu Bảo sẽ gói lại, cho vào giỏ.

Sau đó tôi sẽ đi vòng quanh tòa nhà với con d.a.o làm bếp và một cái giỏ.

"Bánh bao và canh chua nóng hổi đây! Chua cay, ngon miệng! Chỉ cần một giá trị sợ hãi!"

Nếu không có giá trị sợ hãi, nó có thể đổi lấy bằng vật phẩm trong phòng.

Ví dụ như người thợ làm bánh tóc vàng ở số 104 đã bán cho tôi tất cả các loại bánh mì mới nướng.

Tất nhiên là loại không có nhân thịt người bên trong.

Bên cạnh đó, còn có các kiểu thể loại NPC khác như tiệm thịt nướng, cửa hàng thủy sản, shop quần áo, họ cũng trao đổi thịt nướng, hải sản và quần áo mới với tôi.

Những người không mở quán mà chỉ sống ở nhà cũng có thể làm như vậy.

Anh chàng otaku trao đổi truyện tranh và mấy lon coca cola với tôi. Còn có một cô gái trẻ xinh đẹp ngày nào cũng được làm mới ngăn kéo đựng mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da.

Những thứ này sẽ được làm mới nhiều lần trong phòng riêng của họ nhưng một khi đã trao đổi thì chúng sẽ không tự động reset nữa, chỉ có thể tích trữ.

28.

Tôi chạy quanh tòa nhà hàng ngày, mang theo nhiệm vụ cải thiện cuộc sống của cư dân ở đây.

Thỉnh thoảng, khi gặp “độc giả”, tôi sẽ khiến họ giật mình với dáng vẻ một tay xách giỏ, một tay cầm d.a.o làm bếp.

Nó thậm chí còn khiến nhiều độc giả sợ hãi.

Điều kỳ lạ là những người này dù bị hù dọa nhưng vẫn để lại đánh giá 5 sao trên “bảng tin” ở tầng 1 của tòa nhà.

"Siêu siêu siêu hay! Cực kỳ đáng sợ!"

"Đến mức ngay cả độc giả lão làng mười năm tuổi cũng thấy đáng sợ!"

"Cực kỳ bất ngờ! Siêu đề cử! Mọi người có thể vào coi chương 377, Phòng giam dưới lòng đất, siêu đáng sợ!"

Tất nhiên cũng có những đánh giá không tốt.

"Không đáng sợ chút nào!"

“Không nói nên lời, viết cái thể loại rác rưởi gì thế này, tôi liếc mắt nhìn một cái là đoán được cốt truyện, nhàm chán.”

Thường thì khi tôi nhìn thấy loại tin tức này, tôi sẽ truyền đạt nó cho NPC ở phòng tương ứng và yêu cầu họ điều chỉnh phương pháp hù dọa của mình.

Dưới sự quản lý như vậy, tòa nhà ngày càng thu hút được nhiều độc giả.

Tuy nhiên, vẫn còn một điều tôi không thể thay đổi ——

"Truyện hay lắm, nhưng tại sao tác giả mãi không cập nhật thêm chương?"

"Không biết, chương cuối hình như nói gần đây đã xảy ra chuyện gì đó cho nên tác giả tạm dừng cập nhật."

"Tại sao chỉ viết đến chương 405? Drop truyện rồi à?"

"Tác giả đã đi cầu hôn rồi! Lúc trước còn lên đây nhắn hỏi mọi người cách cầu hôn! Nhưng xem ra ngỏ lời thất bại rồi nên mãi không thấy thông báo kết quả, chậc chậc."

"Tôi xác nhận những gì lầu trên nói là sự thật, thậm chí tôi còn đi khuyên nhủ tác giả!"

Khi tôi mới đến đây, tôi nghe chị gái váy đỏ nói rằng tòa nhà có 405 phòng.

Tôi ở đây lâu như vậy rồi mà tầng 4 vẫn chỉ có 5 phòng.

Tôi quyết định đi xem thử phòng 405.

Bình luận

2 bình luận

  • Một bộ truyện nhân văn, ấm lòng, chữa lành tâm hồn, Happy Ending

    Meliora 1 tháng trước · Trả lời

    • Quá hay..tuyệt vời...

      CửuVỹ 1 tháng trước · Trả lời

      Loading...