Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Nam Chính - Chương 4-7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:13:04
Lượt xem: 488

## Chương 4: Trải nghiệm tệ hại

 

Khi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, tôi xoa trán, tay phải chạm vào một mảng ấm nóng. Quay đầu lại, Tạ Từ  đang nhìn tôi.

Mọi chuyện hoang đường đêm qua ùa về, khiến tôi muốn tìm lỗ chui xuống ngay lập tức.

Hắn ta lạnh nhạt liếc tôi một cái:  "Tỉnh rồi?"

Cùng lúc đó,  trong đầu lại vang lên tiếng hét của hắn ta:  [Mau nghĩ đi, nhớ lại sự dũng mãnh của anh đêm qua!]

Tôi nén nhịn cười, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới. Nhếch mép, cố ý nói:  "Đêm qua cảm giác như bị kim châm vậy,  ngủ không ngon."

Tạ Từ nhíu mày:  "Trên giường lấy đâu ra kim?"

Tôi không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía eo hắn ta. 

"Cảm giác, rất tệ."

Tạ Từ lập tức biến sắc. Hắn ta không nói gì,  nhưng ta lại nghe thấy một đống tiếng gào thét tuyệt vọng  của Tạ thiếu gia. 

 

## Chương 5: Gặp "thanh mai"

 

Tôi rảnh rỗi đi dạo phố, lại gặp Diệp Tư Kỳ ở trung tâm thương mại — Thanh mai trúc mã của Tạ Từ. 

Thật là xui xẻo!

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức tháo kính râm, hướng chỗ tôi mà bước tới. 

"Giang Nam."

Cô ta giả vờ ngạc nhiên hỏi tại sao hôm qua Tạ Từ  lại hất rượu vào người tôi trước mặt mọi người,  nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ hả hê. 

Giọng điệu ẻo lả, giễu cợt: "Từ thiếu gia cũng thật là, cho dù không thích, cũng không nên làm người khác mất mặt như vậy chứ?"

Tôi lười nói chuyện với cô ta, liền xoay người muốn đi, lại bị cô ta bước lên chặn lại.

"Hay là cô năn nỉ tôi đi, tôi sẽ nói với anh Từ, đối xử tốt với cô một chút, được không?"

Tôi không nhịn được nhíu mày. 

"Đừng nói nữa."

Tôi đưa tay phe phẩy trước mặt, “Thật kinh tởm. Cô ăn sh!t à, miệng hôi như vậy?"

Tôi lấy kính râm trong tay cô ta, liếc mắt một cái,  "Đừng tưởng mua vài món đồ, mặc vài bộ quần áo  là thành tiểu thư thật rồi. Biết tại sao người kết hôn với Tạ Từ là tôi mà không phải cô không?"

Tôi cười khẩy, sau đó cài kính râm lên cổ áo cô ta. 

"Cô ăn thêm sh!t nữa đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”

 

## Chương 6:  Vở kịch hoàn hảo

 

Lúc tôi đến công ty Tạ Từ, Diệp Tư Kỳ đang  khóc lóc thảm thiết trong văn phòng của hắn. Trên má  cô ta còn có một dấu tay rất rõ ràng. Lại chiêu trò cũ rích, cô ta nói là tôi đánh. 

Tạ Từ đứng bên cạnh cô ta, lạnh lùng hỏi tại sao tôi lại đánh cô ta. 

Nhưng trong đầu, Tạ Từ vỗ tay hò reo: [Vợ đánh hay lắm! Ghét nhất loại trà xanh bám dai như đỉa này.]

Không hiểu sao, mỗi lần nghe thấy tiếng lòng của Tạ Từ, tôi lại muốn cười. 

Tôi giả vờ tủi thân đi tới trước mặt Diệp Tư Kỳ. Cô ta tưởng tôi định xin lỗi. Nhưng mà, tôi lại giơ tay lên, cho cô ta một cái tát thật mạnh. 

“Đã nói là tôi đánh cô, nếu không đánh thì thật có lỗi với cô.”

Sau khi bị đánh bất ngờ, Diệp Tư Kỳ ôm chặt lấy cánh tay Tạ Từ khóc lóc dữ dội hơn.

Tạ Từ ngoài mặt nhíu mày, thản nhiên dỗ dành cô ta, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Tay vợ có đau không?]

Nhưng dưới sự xúi giục của Diệp Tư Kỳ, Tạ Từ vẫn lạnh lùng mắng tôi. 

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn. 

"Tay đau."

Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Từ chợt dịu xuống. Hắn  lấy thuốc trong ngăn kéo ra, cẩn thận bôi thuốc cho tôi, miệng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-nghe-thay-tieng-long-cua-nam-chinh/chuong-4-7.html.]

"Bôi thuốc xong rồi thì cút đi."

Trong lòng đã mắng hắn ta ba trăm sáu mươi lần, ta  cười nhạt:  "Được, vậy tôi về nhà nấu cơm chờ anh nhé."

Lúc đóng cửa, tôi nghe thấy Diệp Tư Kỳ hẹn hắn  tan làm ăn tối. Còn Tạ Từ lạnh nhạt từ chối:  "Không được,  tối nay anh có việc."

 

## Chương 7: Nổi giận

 

7 giờ tối. Tôi lần đầu tiên xuống bếp, nấu một bàn  toàn món nhìn không ra hình thù gì. Lúc Tạ Từ bước vào cửa, ánh mắt kinh ngạc không thể che giấu. 

[Vợ đảm đang quá! Yêu vợ quá!]

[Cảm ơn vợ!]

Hai giây sau, hắn đã che giấu cảm xúc, bước tới  nhìn lướt qua, cười lạnh: "Nhà thiếu người làm à? Mấy món này ăn được sao?"

Nhịn cả ngày, tôi bất ngờ nổi giận. 

"Cũng đúng."

Tôi hùa theo một câu, bưng đĩa đổ hết vào thùng rác. 

"Không ăn được, đổ hết đi."

Tạ Từ đứng c.h.ế.t trân bên bàn ăn. Trong đầu vang lên tiếng gào thét bất lực của hắn ta: [Đừng đổ!!!]

[Hu hu hu món vợ tự tay nấu mình còn chưa được  ăn…]

[Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt, tao sớm muộn gì cũng phá hủy mày!]

Trong lòng vẫn còn tức giận, tôi đi thẳng lên lầu. Tạ Từ lặng lẽ đi theo sau. 

 

Hắn đi theo tôi vào phòng ngủ, tôi cũng không thèm để ý tới hắn, nằm úp mặt xuống giường, điện thoại bỗng rung lên. Là tin tức bạn bè gửi đến. 

Mở ra, ảnh minh họa là ảnh của tôi, tiêu đề in đậm cực kỳ chói mắt: "Tiểu thư trở thành kẻ si tình, "nữ hoàng" của giới thượng lưu."

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Tạ Từ lập tức cướp lấy điện thoại. 

Một giây. 

Hai giây. 

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. 

Ngay cả trong đầu tôi cũng không nghe thấy tiếng của Tạ Từ, tôi ngẩng đầu nhìn, thì thấy hắn ném điện thoại xuống đất. 

Màn hình vỡ tan. 

Cùng lúc đó, tiếng lòng của Tạ Từ vang lên: [Tòa soạn xxx phải không? Tao nhớ kỹ rồi.]

[Nhà báo ngu ngốc nào lại viết cái tiêu đề này, rõ ràng tao mới là kẻ si tình.]

...

Sau khi mắng một thôi một hồi, Tạ Từ dần bình tĩnh lại. Hắn quay người lại, liếc nhìn tôi, giọng lạnh lùng: "Loại tin tức này ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nhà họ Tạ, anh sẽ xử lý."

"Ồ."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Em muốn đi ngủ."

Ý là muốn hắn ra ngoài, nhưng Tạ Từ lại nhướn mày. Hắn quay đầu đi, yết hầu không tự chủ được lại cuộn lên. 

"Ừ."

Đáp một tiếng, Tạ Từ giơ tay tắt đèn. Tầm nhìn bỗng chốc mờ mịt. Trong bóng tối, Tạ Từ chính xác vừa vặn ôm tôi vào lòng. Đêm đông lạnh lẽo, giọng nói của hắn lại càng lạnh hơn. 

"Đừng động đậy."

Hắn giữ vai tôi, ấn tôi ngã xuống giường, cả người áp sát lại. 

"Nói em si tình cũng không sai."

"Tiểu thư của giới thượng lưu bỗng trở thành kẻ si tình", ngón tay hắn lướt qua dái tai tôi, giọng nói ấm áp vang lên, "Rất kích thích."

Tiếp đó, là tiếng quần áo bị xé rách. 

Hắn cười lạnh: "Giang Nam, đây không phải là thứ em muốn sao?"

Sau khi làm nhục tôi, Tạ Từ nhỏ giọng nói trong lòng...

Bình luận

11 bình luận

Loading...