Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI LÀ XIỀNG XÍCH CỦA MẸ TÔI - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:24:36
Lượt xem: 804

Ông ta nói, chỉ cần mỗi ngày tôi uống một viên, mối quan hệ giữa mẹ và bà nội sẽ được cải thiện.

 

Tôi không thích nhìn thấy bà nội bị mẹ mắng, nên tôi chọn cách uống thuốc chống dị ứng.

 

Uống liên tục một tháng, tôi không phát bệnh, mẹ mỉa mai nói rằng trước đây tôi dễ bị dị ứng là vì bà nội quá cẩn thận, giờ thì không còn dị ứng nữa.

 

Bà nội cũng tin là thật nên đã xin lỗi mẹ.

 

Nhưng sau đó, thuốc chống dị ứng cũng không còn tác dụng, trên người tôi lại xuất hiện những nốt đỏ, tôi lại bắt đầu thấy khó thở.

 

Tôi sợ bà nội và mẹ cãi nhau, nên đã nuốt hết một hộp thuốc chống dị ứng.

 

Chưa đầy mười phút sau, tôi lập tức bị suy hô hấp rồi ngất liệm đi.

 

4.

 

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm trong bệnh viện truyền nước.

 

Bên tai vang lên tiếng cãi vã của bà nội và mẹ.

 

“Lần này suýt chút nữa Dương Dương đã c.h.ế.t rồi, hôm nay bất kể các người nói gì, cũng phải đưa con mèo đó đi!”

 

Cha ngồi im lặng một bên, còn mẹ thì nước mắt đầm đìa, hét lên: “Dựa vào đâu, Đản Đản là con của tôi, tôi nhất định không để nó rời đi!”

 

Bà nội tức giận đến cực độ, cầm quả táo trên bàn ném về phía bố.

 

“Anh nói một câu đi chứ, Dương Dương cũng là con của các người, chẳng lẽ anh lại so con ruột của mình với một con thú sao?”

 

Cha nhíu chặt lông mày: "Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy!”

 

Bà nội bước tới tát cha một cái: "Tôi nói sai sao? Các người vì một con thú, mà ngay cả an nguy của con ruột mình cũng không thèm quan tâm, các người còn xứng là cha mẹ không?”

 

“Ai là thú?!”

 

Mẹ tôi bị lời nói của bà nội kích động, hung tợn trừng mắt nhìn bà nội và tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-xieng-xich-cua-me-toi/chuong-04.html.]

 

Trước giờ bà nội chỉ biết giận dữ với con trai mình, lần này, cuối cùng bà cũng hoàn toàn bùng nổ.

 

“Nhậm Minh Lệ, cô còn là con người không! Vì con thú này mà Dương Dương đã bao lần vào dạo quỷ môn quan, các người không những không đưa nó đi mà còn để Dương Dương uống thuốc chống dị ứng. Dương Dương nó mới bao nhiêu tuổi, liều thuốc đó một đứa trẻ có chịu nổi không?”

 

Mẹ tôi ngây người, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

 

Bà ta dựa vào lòng cha, khóc nức nở không thành tiếng.

 

Cha ôm mẹ vào lòng, lạnh lùng nói với bà nội: “Thuốc chống dị ứng là tôi đưa cho nó uống, không liên quan đến Lệ Lệ, nếu mẹ thấy có vấn đề, thì từ nay về sau chúng tôi sẽ không trở về căn nhà đó nữa.”

 

Bà nội tức đến nỗi cơ thể run rẩy không ngừng: "Anh là cái đồ lòng lang dạ sói, sao anh có thể nói ra những lời như thế!”

 

Cha cũng nhận ra mình nói sai, im lặng nhìn tôi và bà nội.

 

Mẹ không thể chịu được việc cha như vậy, đứng ra bảo vệ cha: "Hồi đó là mẹ ép chúng tôi sinh con, trong thời gian ở cữ cũng là mẹ nói sẽ ở lại chăm sóc cho đứa nhỏ, sau này không làm phiền chúng tôi nữa.”

 

“Nhưng giờ thì sao, hễ nó không khỏe là mẹ đổ lỗi cho chúng tôi, mẹ chỉ muốn dùng nó để ràng buộc cuộc đời tôi! Tôi nói cho mẹ biết, tôi sẽ không nhượng bộ đâu!”

 

Mẹ nói xong, kéo cha rời khỏi phòng bệnh.

 

Bà nội run rẩy bước đến bên giường, ôm chặt tôi vào lòng.

 

Một đứa trẻ nhỏ bé như tôi hiểu rằng, từ nay về sau, tôi chỉ còn bà nội mà thôi.

 

Sau một tuần nằm viện, bà nội thu xếp hết mọi thứ rồi đưa tôi về quê.

 

Ông nội đã đứng chờ ở đầu làng từ sớm, ông nhìn bà nội và tôi không nói gì, nhưng ánh mắt chứa đựng ngàn lời.

 

Những ngày tháng ở quê là khoảng thời gian tôi sống vui vẻ nhất.

 

Những con vật nhỏ ở quê dường như rất hiểu lòng người, có thể trở thành bạn thân với con người.

 

Ngày nào tôi cũng theo sau ông bà nội như một cái đuôi nhỏ, giúp họ làm những việc trong khả năng của mình.

 

Mỗi năm cha mẹ tôi chỉ đến một lần, nhưng mỗi lần đến đều khiến mọi người không vui.

Loading...